Mật Thê

Mật Thê

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321855

Bình chọn: 9.00/10/185 lượt.

người hôn lên trán

cô, ôm cô từ phía sau, kéo chăn bông đắp thân thể trần trụi của hai người.

Cô lúc này mới phát hiện không biết khi nào quần áo

hai người đã không còn một mảnh, cô cư nhiên cùng anh đứng ở cửa mà làm ra loại

chuyện này…Trời ạ!

Phương Đề Lê làm đà điểu trốn trong chăn bông, tóc mềm

mại phân tán trên thân thể trắng nõn của cô, thật quyến rũ.

Người ngoài chưa bao giờ biết, người có vẻ ngoài trung

tính như Phương Đề Lê có đôi lúc sẽ lộ ra biểu tình thẹn thùng của một tiểu cô

nương, hồn nhiên nhưng thành thục và nữ tính, điều này làm anh mê luyến không

thôi.

Loại phong tình này của cô người khác không biết, anh

cũng không muốn người khác biết.

Nhưng mà Phương Đề Lê một chút cũng không biết ánh mắt

anh yêu thương say đắm lưu luyến ở trên người cô, cô chỉ biết mỗi lần đụng tới

Địch Ấn Chấp cô sẽ không thể thanh tỉnh được lâu.

Lúc trước quen biết chưa được vài ngày, cô đã bị anh

hôn, sau đó chưa kịp tỉnh táo lại đã bị ăn. Sau đó mỗi ngày cuộc sống của cô

đều như nở hoa, những đóa hoa nhỏ

bao xung quanh làm cô mơ mơ tỉnh tỉnh,

cuối cùng trong một lần kịch liệt, sau một trận kích tình khó quên, cô ngây

ngốc đáp ứng lời cầu hôn của Địch Ấp Chấn.

Từ đó đến nay, cô đều là bị anh kéo chạy.

Anh, Địch Ấp Chấn, nhìn bề ngoài như một người đàn ông

trầm ổn thành thục, trong phương diện tình cảm cư nhiên lại xúc động như thế.

Có đôi khi cô theo dõi anh, hoài nghi rốt cuộc là đầu cô không rõ ràng hay óc

anh có vấn đề, hai người mới có thể xúc động mà kết hôn như vậy.

Tuy rằng đã kết hôn nửa năm, nhưng nửa năm này cô tựa

hồ không hiểu biết hết về chồng của mình. Cô đem toàn lực cố gắng làm cho cuộc

sống của bản thân so với lúc chưa kết hôn không có gì khác biệt, công tác chỉ

tăng không giảm. Cho dù trong lòng không muốn, nhưng khi có việc cần đi xa cô

đều không bao giờ từ chối, dường như không làm như vậy, cô sẽ đánh mất đi lý

trí thanh tỉnh sau cùng của mình.

“Địch Ấp Chấn, anh không cần đi làm sao?” Cô buồn bực

hỏi, kỳ thật nằm trong lòng anh rất thoải mái, tuyệt đối không muốn anh rời đi,

nhưng là vẫn mạnh miệng hỏi.

“Thế nào? Dùng xong rồi đuổi anh đi?” Anh cố ý xuyên

tạc lời nói của cô.

“Cái gì dùng xong?!” Cô xoay người lại kháng nghị, lại

nhìn thấy con ngươi chưa bao giờ giảm nhiệt tình của anh.

“Em không phải nói anh là người đàn ông mạnh mẽ của em

sao? Mới có một lần sao xứng với danh hiệu mạnh mẽ được?” Anh nửa thật nửa giỡn

nói, còn hướng cô nhíu mày.

“Mãnh......” Cô mở miệng thật to. Anh...... Anh cư

nhiên còn nhớ rõ câu nói cô thuận miệng đùa?

Khi cô còn không kịp hoàn hồn, anh liền nắm lấy cái

mông mềm mại, cuối đầu ở trước ngực cô mà ngậm một nụ hoa vẫn đang đỏ bừng.

“Địch Ấp......” Cô mới bình ổn nhịp tim không được bao

lâu, lại bắt đầu kinh hoàng. Tay cô xuyên qua mái tóc dày của anh, quên mất bản

thân mình muốn đẩy anh ra nhưng lại vô thức giữ chặt.

Xong đời, anh lại dùng chiêu này, ý chí của cô lại bị

anh kìm giữ.

Cô tìm một cơ hội nói với anh....... Nói cái gì đây?

Lúc thân hình tinh tráng của anh áp lên người cô, đầu

của cô lại lâm vào trạng thái vô thức.

Không được, cô phải nói với anh một chút...... Nói vợ

chồng đến khách sạn thuê phòng thật lãng phí, nói buổi trưa cùng vợ ôn chuyện

không phải là hành vi đúng đắng, nói...... Nói nụ hôn của anh thật sự là đáng

khen chết tiệt, có thể làm mãnh nam.

***

Lúc hai người đi ra khỏi khách sạn đã là hai giờ rưỡi.

“Vì sao không ở lại ngủ trưa lại trở về?” Nhìn cô có

chút mệt mỏi, anh không khỏi cảm thấy tội ác. Bởi vì rất khát vọng cô, càn rỡ

làm cô mệt chết, quên mất cô vừa đi công tác hơn mười ngày mới trở về.

“Không được, em vừa mới tỉnh ngủ di ăn cơm với anh,

bây giờ ngủ lại không phải sẽ thành heo sao?” Phương Đề Lê cự tuyệt đề nghị mê

người này.

“Làm sao có thể? Em lúc trưa có vận động a!” Anh thực

đúng đắn đáp lời hợp tình hợp lý.

Phương Đề Lê nhịn không được vươn tay véo thắt lưng

anh một cái cảnh cáo.

Không nghĩ anh giống như thần kinh không bình thường,

quay đầu hôn khóe miệng cô một chút, như là tiểu hài tử được ăn kẹo.

Phương Đề Lê mắt trợn trắng. Đối với anh như vậy cô

thật hết cách.

“Em chút nữa muốn làm gì?” Anh ôm thắt lưng của cô ra

khỏi đại sảnh khách sạn.

Cô chột dạ vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi động tác

thân mật của anh.

Địch Ấp Chấn dưng lại trừng mắt nhìn cô.

“Anh như vậy......” cô ngại ngùng giải thích. “Toàn

thế giới mọi người đều biết chúng ta làm chuyện gì.” Cô chỉ là thẹn thùng không

được sao?

Địch Ấp Chấn vẫn như cũ dừng lại bất động, trừng mắt

nhìn cô.

Phương Đề Lê cùng anh giằng co vài giây, cuối cùng vẫn

là cau mày đưa tay kéo anh đi về phía trước. “Như vậy có thể không? Ngây thơ

nam nhân.” Mặt sau câu nói kia cô là nhỏ giọng nói, không nói to ra được.

Địch Ấp Chấn rốt cục miễn cưỡng đồng ý phương pháp

này, bàn tay to nắm giữ tay cô, gắt gao đem cô bắt lại bên người.

“Uy, Em tí nữa đi dạo hiệu sách, anh có muốn mua gì

không? Tạp chí?” Cô thuận miệng hỏi.

“Anh tháng này còn chưa có thời gian đi mua, em giúp

anh mua mấy cuốn


Pair of Vintage Old School Fru