
Lê nghe đến đó rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Đều
là Địch Ấp Chấn, không có chuyện gì sao kêu cô đến công ty chờ anh tan tầm,
muốn ăn cơm, xem phim, chẳng lẽ không thể trực tiếp gặp ở bên ngoài sao?
“Phương tiểu thư, mời đi thang máy tai trái phòng CEO
tầng 25.” Bảo vệ nói.
“Cám ơn, phiền toái anh rồi.” Cô gật gật đầu, xoay
người đi đến thang máy.
Ngay cả thang máy đều rộng như vậy, ông xã cô thật lợi
hại nha có thể quản lý công ty lớn như vậy. Tuy cô biết anh quả thực rất vĩ
đại, kiến thức phong phú, kinh nghiệm hơn người, nhưng tự bước chân vào thế
giới của anh mới thấy anh so với suy nghĩ của cô thật là hơn rất nhiều.
Thang máy vừa mở ra, cô nhìn thấy một không gian rộng
mở với bộ bàn ghế thủy tinh trong suốt hình tròn, ghế dựa xinh xắn, làm cho mọi
người có cảm giác thân thiết.
Trên tầng chỉ có một phòng duy nhất đề tên phòng của
CEO, ở ngoài cửa có một bàn làm việc, ngồi ở đó là một cô gái tóc dài khí chất
tao nhã.
“Xin hỏi......” Phương Đề Lê thanh thanh yết
hầu.
“Xin chào là Phương tiểu thư sao?” Thẩm thư ký đứng
dậy, đi thẳng tới trước mặt cô. “Thật có lỗi, bởi vì CEO không có nói trước cho
tôi biết có hẹn cho nên làm Phương tiểu thư đợi dưới lầu. CEO đang bận hội nghị
cùng các chủ quản, cô phải đợi một chút rồi.”
Thẩm Phái Quân nhịn không được đánh giá cô gái này. Cô
biết Đề Lê không lui tới công ty, khẳng định không phải là nhân viên công ty
hay khách hàng. Huống chi mọi việc hàng ngày của CEO đều do cô an bài, cho nên
chỉ có khả năng cô ấy là bạn của CEO.
Chẳng qua cô có phỏng đoán thế nào cũng không ích gì,
bởi vì một thư kí tốt thì làm việc chăm chỉ và không tham dự quá sâu vào đời tư
của ông chủ. Cô biết rõ, nếu bản thân mình làm không tốt, sẽ có rất nhiều người
thay thế vị trí thư ký của cô.
“Không quan hệ, không quan hệ, tôi...... Anh ta......
Tôi đến chờ anh ấy tan tầm. Cô không cần đón tiếp tôi, cứ làm việc của cô đi!”
Ở trước mặt thư kí của anh, Phương Đề Lê không biết xưng hô với anh như thế
nào. Mở miệng ngậm miệng chính là “ông xã của tôi” thật sự rất khoa trương, cô
không làm được. Nhưng nếu trực tiếp Địch Chấp Ấn thì có vẻ thật lỗ mãng.
“Như vậy Phương tiểu thư ngồi đây đợi một chút, tôi
giúp cô pha li trà.” Thái độ của Thẩm Phái Quân vẫn rất khách khí.
“Cảm ơn, làm phiền cô thật ngại quá.” Cô có chút
ngượng ngùng ngồi xuống, trong lòng thầm mắng Địch Ấp Chân, làm chi bắt cô đến
công ty chờ, hại cô cả người không được tự nhiên.
Trên thực tế Phương Đề Lê quả thật không quen với
không khí làm việc ở văn phòng, cô đã quen cả ngày ở ngoài làm công việc, không
thích hợp với loại công tác này.
Kết quả cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm thư kí vừa đun trà
thì cửa văn phòng mở ra.
Nhưng đi ra không phải Địch Ấp Chấn mà là một cô gái
trang điểm rất rực rờ. Nguyên bản Phương Đề Lê không để ý nhưng khi cô gái đó
thấy cô thì sửng sốt một chút, sau đó trừng ánh mắt thậm chí há to miệng.
Phương Đề Lê kinh ngạc nhìn phản ứng của đối phương,
chưa kịp nói gì, Địch Ấp Chấn đã mở cửa đi về hướng cô.
“Em tới rồi?” Khóe miệng miệng anh gợn
lên một nụ cười, dường như không thấy hai cô gái đang mở to mắt kinh ngạc ở bên
cạnh. Anh đi đến thẳng chỗ Phương Đề Lê, một tay chống lên lưng ghế của cô, một
tay chống lên mặt bàn, sau đó cuối người hôn xuống khóe miệng cô “Chờ anh một
chút, có một cuộc điện thoại quan trọng phải tiếp, khoảng hai mươi ba mươi phút
thôi.”
“Ai nha!” Cô bị anh dọa, trừng mắt liếc một cái. Chính
là cái liếc mắt này bị cơ thể cao lớn của anh ngăn trở nên chỉ có một mình anh
nhìn thấy. “Anh cứ làm việc đi, bây giờ vẫn là giờ làm việc mà!”
Kết quả Địch Ấp Chấn lơ đễnh nở nụ cười, đứng dậy đi
đến văn phòng, trên đường còn ngừng một chút, cùng Thẩm thư ký nói: “Cho cô ấy
một ly trà sữa, cô ấy không thích trà.”
Bên cạnh truyền đến âm thanh hút không khí, nhưng Địch
Ấp Chấn đã đi vào văn phòng đóng cửa lại.
Phương Đề Lê xấu hổ đến mức muốn tìm một cái động chui
vào, căn bản không dám quay đầu nhìn hai nhân viên bên cạnh.
Kết quả Thẩm Phái Quân sắc mặt có chút tái nhợt đi đến
phòng trà, mà người vừa cùng CEO thảo luận Triệu Mĩ Hoa cũng chạy lên theo.
“Nha, trời ạ, ta không thể tin được, cô ấy...... Cô ấy
chính là người ngày ấy tôi nói với cô!” Triệu Mĩ Hoa bắt lấy Thẩm Phái Quân,
bắt đầu nhiều chuyện.
Trời ạ, rất kích thích, cô suýt chút nữa nói năng lộn
xộn.
Hai ngày trước thấy Địch tiên sinh ôm một cô gái ra
khỏi khách sạn, Triệu Mĩ Hoa lập tức trở về nói với Thẩm thư kí, muốn Thẩm thư
kí cẩn thận đề phòng. Tuy thân phận “ngọ thê” này không có gì vinh quang, nhưng
có thể làm cho CEO không gần nữ sắc như vậy vào khách sạn quả thực không tầm
thường.
“Cô nói cô ấy chính là cô gái cùng CEO vào khách sạn?
Cô xác định sao? Cô ấy không giống…” Thẩm Phái Quân có chút không tin tưởng
nói. Cô thấy Phương Đề Lê nhiều lắm cũng coi như thanh tú, không xem là xinh
đẹp, Địch tiên sinh làm sao có thể thích cô gái như vậy…Bạn sao?
“Không cần hoài nghi. Vốn đang nghĩ có phải hay không
chỉ chơi qua đường, nhưng cô ấy lại xuất hiện ở đây, tôi