
u Hi luôn lo
lắng cô mỗi ngày đều nhốt mình trong nhà,không kết giao bạn bè, cho nên
luôn luôn giới thiệu bạn bè của mình cho cô cùng nhận thức. “Hắn là một người đàn ông tốt lắm.” Tỉnh Vu Hi bình tĩnh nói. “Sao?” Tỉnh Vu Hiểu ngây người một
chút, lập tức lộ ra biểu tình kinh hỉ, “Vu Hi, em không phải là muốn
giới thiệu bạn trai cho chị nhận thức đi?” cô mở to hai mắt kêu lên:
“Trời ạ, chị vì sao cho tới bây giờ cũng chưa nghe em đề cập qua chuyện
này? Hắn là người như thế nào, em cùng hắn khi nào thì nhận thức, như
thế nào nhận thức? Chị…” “Ngừng một chút.” Tỉnh Vu Hi không thể không ngăn cản chị mình tiếp tục nói tiếp, bởi vì mỗi lời chị cô nói
đều đánh thẳng vào tâm cô, “Người đàn ông kia là em muốn giới thiệu cho
chị làm bạn trai.”
Tỉnh Vu Hiểu phản ứng thoạt nhìn có điểm giống như bị dọa sợ. “Vu…… Vu Hi, em là thật sự sao?” Tỉnh Vu Hiểu lắp bắp hỏi. “Em cảm thấy người kia là người thành
thật, hơn nữa bộ dạng không tồi, tính tình lại tốt.” cô giấu diếm đau
lòng, mỉm cười nói, “Trọng yếu nhất là, hắn chính mồm nói với em lão bà
là cưới để yêu chiều, mà không phải cưới để đảm đương công việc của
người hầu. Hắn nói nếu hắn kết hôn, việc nhà sẽ có người giúp việc làm,
tuyệt đối sẽ không làm cho lão bà chịu khổ, cho nên em cảm thấy hắn đối
với chị mà nói, tuyệt đối là một đối tượng tốt khó mà có được.” “Bởi vì hắn nói cho em hắn sẽ thuê
người giúp việc làm việc nhà, cho nên em cảm thấy hắn thích hợp với chị
sao?” Tỉnh Vu Hiểu cảm thấy có chút nản lòng. “Đương nhiên không phải nguyên nhân
này, chị la chị gái em yêu nhất, em làm sao có thể tùy tiện chọn một
người đàn ông đã nói thích hợp với chị?”
Tỉnh Vu Hi một bên trấn an chị mình
đang bất an, về phương diện khác lại cảm thấy chính mình thực đáng buồn, vì sao phải làm loại sự tình này, liều mình đem người mình thích đưa
cho người khác? Ccô thật sự là đứa ngốc, là đứa ngu ngốc.
Hiện tại cô hối hận thì thế nào? Đau
lòng lại như thế nào? Hắn hiện tại căn bản là không cần cô, một lòng
muốn nhận thức chị của cô, đối hắn mà nói, cô chỉ là một người nhỏ bé
không đáng kể đã qua mà thôi.
Quên đi, vô luận hiện tại nói cái gì
cũng đều không còn quan trọng, cô liền đem hết toàn lực làm một em gái
tốt, giới thiệu một người đàn ông tốt cho chị mình đi, chỉ cần chị cô
hạnh phúc, cho dù cô là một đứa ngốc đau lòng cũng không sao.
Mất sức chín trâu hai hổ, Tỉnh Vu Hiểu
đáp ứng cùng Quan Hàm Tư gặp mặt, sau khi các cô xuống thang máy,đi tới
lầu sáu, Tỉnh Vu Hi đưa tay gõ cửa, cảm giác đau lòng lại càng lúc càng
kịch liệt, đau đến mức cô cơ hồ sắp không thở nổi.
‘Khách’, trong phòng truyền đến thanh âm mở khóa, cửa lớn chậm chạp bị người đẩy ra.
“Tới kiểm tra!” cô đột nhiên lớn tiếng
kêu lên, sau đó nhanh chóng lướt qua Quan Hàm Tư đang đứng ở cửa, trực
tiếp hướng vào trong nhà hắn.
Cô không thể không làm như vậy, bởi vì
nếu bảo cô tiếp tục đứng ở nơi nào đó không nhúc nhích nhìn bọn họ, nước mắt cô nhất định sẽ rơi xuống.
Cô cần hoạt động không ngừng, hoặc
không ngừng lớn tiếng nói chuyện để dời đi cảm xúc của mình, chỉ có như
vậy, chỉ có như vậy, nỗi đau trong lòng cô mới không bộc phát ra ngoài. “Chị,chị còn đứng ở cạnh cửa làm cái
gì? Nhanh chút cởi giày tiến vào nha! Em đã kiểm tra qua, trong phòng
không có dấu vết gì của phụ nữ, chứng minh hắn quả nhiên chưa nói dối.
Chị nhanh chút lại đây, em thay hai người giới thiệu.” ở trong phòng dạo qua một vòng, một lần nữa võ trang lại tâm tình của mình, cô trở lại
trước cửa chính, hướng tới chị gái vẫn đứng ở cạnh cửa ,giương giọng kêu lên.
Thấy Tỉnh Vu Hiểu vẫn đứng bất động, cô đành phải trực tiếp chạy tới đem chị mình kéo vào trong phòng. “Chị,
mau vào nha, chị đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì?”
Rốt cục nam nữ nhân vật chính mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, cô làm bà mối cũng nên làm tròn bổn
phận vì song phương giới thiệu. “Anh ấy tên Quan Hàm Tư, năm nay hai
mươi tám tuổi, làm tư tấn nghiệp. Quan Hàm Tư, đây là chị gái Tỉnh Vu
Hiểu tôi thường thường nhắc tới với anh, năm nay hai mươi sáu tuổi, tuy
rằng công cụ phát tài của chị ấy là máy tính, nhưng trình độ vi tính lại rất ngốc, cho nên phiền toái anh cố gắng dạy chị ấy về máy tính đi. Đã
xong, cứ như vậy đi, hai người chính mình tán gẫu, em có việc đi trước,
bai.” nói xong, Tỉnh Vu Hi không lãng phí thời gian, vội vàng vẫy vẫy
tay, tươi cười đầy mặt xoay người rời đi.
Phanh!
Cửa chính ở phía sau cô đóng lại, vẻ tươi cười trên mặt cô cũng đông cứng.
Cô nghĩ rằng chính mình sẽ khóc, nhưng
không có, cô chỉ là đờ đẫn trở lại lầu tám, đờ đẫn tắm rửa, đờ đẫn ngồi ở phòng khách xem tivi, đờ đẫn chờ đợi kết quả.
Đồng hồ báo thức ở trên tường tích tắc kêu, tiết mục tivi trước mắt lần lượt thay đổi.
Thanh âm ồn ã của xe cộ dưới đường dần dần trở nên yên tĩnh hơn, đèn đuốc phương xa cũng từng cái từng cái tắt đi.
Nhưng, ngoài cửa lớn vẫn như cũ lặng yên không một tiếng động.
Ánh mắt cô từ màn hình tivi chuyển lên
nhìn đồng hồ trên tường, chỉ thấy kim dài chỉ thẳng xuống, kim ngắn dừng lại giữa số 11 và 12.
11