
một thanh âm hỏi cô như vậy, làm cho cô nhịn không được sửng sốt.
Là chính ngươi nói muốn giới thiệu Vu
Hiểu cho hắn. Thanh âm kia lại lần nữa vang lên. Là ngươi nói cảm thấy
hắn cùng Vu Hiểu thực thích hợp, còn nói hắn thực thích hợp làm anh rể
của ngươi, mà hắn chính là tiếp nhận đề nghị của ngươi mà thôi, ngươi
phẫn nộ cái gì, lại phiền não cái gì?
Cô biết, cô biết hết thảy đều là bắt đầu ở cô, nhưng là…
Nhưng là cái gì? Thanh âm kia lại vang lên.
Cô nôn nóng ở trên giường giang người
thành hình chữ đại, mở to mắt tức giận, nhìn trần nhà một mảnh tối đen,
chỉ cảm thấy bực mình.
Nhưng là hắn cũng không cần phải nhanh
như vậy liền chấp nhận đề nghị của cô, không cần khẩn cấp muốn cô đem Vu Hiểu giới thiệu cho hắn như vậy đi? Cô buồn bực nghĩ. Hắn như vậy rốt
cuộc tính cái gì? Nói cái gì người trong lòng hắn là cô, nói cái gì hắn
sẽ không thích người khác, còn nói hắn cam đoan, cam đoan cái đầu! ( >”< tỷ mâu thuẫn quá a)
Xem ra ngươi căn bản chính là đã thích người ta rồi. Thanh âm trong đầu nói thẳng.
Cô cả người cứng đờ, lập tức lớn tiếng bác bỏ, “Mới không có!”
Thật sự không có sao?
Lúc này vang lên không phải là thanh âm trào phúng trong đầu, mà chính là thanh âm trung thực trong lòng cô.
Cô có dám thề chính mình thật sự không
động tâm, không yêu thương hắn, không muốn cùng hắn kết giao, không có
lo lắng,e sợ nếu mình cùng hắn kết giao,hắn sẽ có khả năng sẽ từ thích
cô trở thành chán ghét, cho nên mới muốn đẩy hắn ra sao? “Vu Hi?” cửa phòng đột nhiên bị đẩy
ra, Tỉnh Vu Hiểu từ ngoài cửa thăm dò tiến vào. Ban nãy Tỉnh Vu Hi kêu
to đánh thức cô,khiến cô tới đây. “Vu Hi?” cô lại gọi một tiếng, bởi vì từ góc độ cô đứng không nhìn thấy em gái nằm thẳng trên giường thức hay ngủ. “Vâng.”
Trên giường truyền đến một tiếng đáp lại nhẹ nhàng, Tỉnh Vu Hiểu lập tức yên tâm đẩy cửa phòng ra, sau đó đi vào trong phòng. “Em gặp ác mộng sao? Chị vừa mới nghe
thấy em kêu.” cô ngồi ở bên giường, quan tâm nhìn em gái mở to hai mắt
nằm thẳng trên giường. “Chị, chị làm xong việc rồi sao?” Tỉnh Vu Hi làm nũng hỏi. “Chị đang chuẩn bị đi ngủ.” “Cùng em ngủ được không?” Tỉnh Vu Hi xoay người nằm nghiêng, chừa chỗ cho Tỉnh Vu Hiểu. “Em thật sự gặp ác mộng?” Tỉnh Vu Hiểu đưa tay sờ sờ trán cô, “Em chờ chị một chút, chị đi sang kia tắt đèn
xong sẽ qua đây, được không?” “Được.” cô ngoan ngoãn gật đầu.
Tỉnh Vu Hiểu lập tức theo bên giường đứng lên, đi ra cửa phòng, một lát sau, chỉ thấy cô ôm gối đầu của mình lại lần nữa đi đến.
Cô vừa nằm xuống, Tỉnh Vu Hi lập tức sáp lại, đưa tay ôm lấy cô, sau đó đem toàn bộ đầu rúc vào trong lòng cô. “Làm sao vậy? Em vừa gặp ác mộng đáng
sợ như vậy sao? Chỉ là một giấc mộng mà thôi, em đừng nghĩ tới nó là
được.” Tỉnh Vu Hiểu vỗ vỗ bả vai cô , trấn an.
Cô thủy chung không mở miệng nói chuyện, nhưng cũng không buông tay, vẫn ôm chặt như cũ.
Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên
tích tắc, Tỉnh Vu Hiểu công tác mệt mỏi một ngày rất nhanh liền đi vào
giấc ngủ, truyền ra tiếng hít thở vững vàng, nhưng Tỉnh Vu Hi lại vẫn
không ngủ được.
Cô nhẹ nhàng nâng đầu lên, buông chị ra, để cho chị mình có thể có giấc ngủ tốt hơn, về phần cô……
Cô lại lần nữa xoay người nằm thẳng, trợn mắt nhìn trần nhà ngẩn người.
Cô thật sự yêu thương Quan Hàm Tư sao?
Đúng vậy, nếu cô chịu hỏi lương tâm mà nói thực, như vậy đáp án là đúng vậy, cô yêu thương anh ta.
Nhưng thừa nhận chuyện ấy cũng có gì thay đổi đâu? Có thể thay đổi vận mệnh luyến ái như bị nguyền rủa của cô sao?
Cô đã nghe qua nhiều người đàn ông nói
cô ích kỷ lại lạnh lùng, nghe lâu cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng
hắn không giống với họ, chỉ cần tưởng tượng hắn nói ra câu đó, cô liền
cảm thấy thực sự khó thở.
Cô không muốn nghe thấy hắn nói cô ích
kỷ lại lạnh lùng, không muốn nhìn thấy hắn xoay người rời đi không quay
đầu lại, không muốn cô cùng hắn trở thành người xa lại, cả đời không qua lại với nhau, cô thật sự không muốn.
Cho nên, cô có thể làm như thế nào? Cô rốt cuộc nên làm như thế nào đây? Liên tục suy nghĩ vài ngày, tuy rằng
vẫn không nghĩ ra được biện pháp xác thực nào, nhưng Tỉnh Vu Hi cũng có
thể nghĩ thông suốt một chuyện, đó chính là cô thật sự không có biện
pháp giới thiệu Quan Hàm Tư cho chị gái mình, bởi vì nếu hắn thật sự trở thành anh rể của cô, cô có khả năng sẽ đau lòng chí tử.
Cho nên thừa dịp thứ Hai không có công
tác, cô một mình tới lầu sáu tìm hắn, ai biết gõ cửa nửa ngày cũng không có người đáp lại, cô đành phải đến bãi đỗ xe chỗ hắn thường dừng xe
chờ.
Thanh âm điều khiển vang lên, cửa thép tầng hầm chậm rãi cuốn lên, xe của Quan Hàm Tư cũng từ từ tiến vào bãi đỗ xe.
Cô giống như nhàn nhã dựa vào cột trụ
ngay cạnh chỗ hắn dừng xe, kỳ thật trong lòng khẩn trương muốn chết, bởi vì từ lần trước ở Annade không vui, đây là lần đầu tiên bọn họ chạm mặt lại.
Hắn có còn tức giận hay không? Khi nhìn thấy cô như thế này, hắn sẽ dùng biểu tình gì để đối mặt với cô đây?
Cô thích nhìn hắn ôn nhu như trước, đối với biểu tình lạnh lùng như mang mặt nạ của hắn lần trước, cô cực kỳ ch