
,lại càng phiền chán.
Có lẽ ở chỗ thủ tục gia nhập của hội
viên,hắn nên viết thêm một điều, cấm hội viên sắc nữ quấy rầy nam hội
viên, nhất là nam hội viên họ Quan.
Đẩy cửa phòng nghỉ giáo luyện, bên trong lại không có một bóng người, hắn nhíu mày, bất mãn lấy ra di động nói.
“Tôi không phải nói cô ấy cảm mạo vừa khỏi, đừng để cô ấy phải dạy sao?” điện thoại vừa kết nối, hắn húc đầu mắng.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, người đang nói chuyện điện thoại cùng hắn lại xuất hiện trước mặt. “Tôi cần thanh minh trước.” Tổng giám
đốc câu lạc bộ thể hình Annade khu vực Châu Á Trương Sùng tắt cuộc gọi ở điện thoại, trước khi Quan Hàm Tư mở miệng, liền lớn tiếng doạ người
nói, “ Tôi có phái người nói cô ấy thân thể không khỏe có thể nghỉ ngơi, nhưng là cô ấy kiên trì nói mình đã hoàn toàn bình phục có thể dạy, tôi cũng không có biện pháp, cho nên anh không thể trách tôi hành sự bất
lực, hơn nữa này không phải việc công, mà là việc cá nhân của lão bản
anh.” “Tôi tới nơi này không phải nghe cậu nói không có biện pháp.” “Tôi biết, cho nên tuy rằng nói không
có biện pháp, tôi cũng đã tận lực suy nghĩ biện pháp, Tỉnh tiểu thư chậm nhất đại khái khoảng mười phút nữa sẽ trở lại phòng nghỉ, tại đây ” “Là thật sao?” Quan Hàm Tư ngắt lời hắn. “Là thật, cho nên trước đó mời anh
trước phê chỉ thị mấy văn kiện này một chút, tổng công ty bên kia cần
gấp.” Trương Sùng đưa tay đặt lên cái bàn gần hắn nhất một chồng văn
kiện dày chừng ba cm, cũng kéo ghế dựa, ý bảo hắn ngồi xuống làm việc.
Hắn vì có thể biết được tin tức của cô, đem đại bộ phận thời gian hao phí ở những nơi bát quái gần nhà trọ tám
lầu, bao gồm quán ăn sáng dưới lầu, quán cà phê, cùng với phòng tập thể
thao, còn có cửa hàng nhỏ cách nhà trọ năm phút đi xe, thế cho nên làm
cho rất nhiều người vì tìm không thấy hắn mà trễ nải chính sự.
Hắn tự biết đuối lý, cho nên không nói
hai lời liền đi đến, ngồi xuống, tiếp nhận bút Trương Sùng sớm chuẩn bị
tốt, vùi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện. “Không phải tôi cố ý làm anh bận rộn.” Trương Sùng nhân cơ hội mở miệng oán giận. “Vậy đừng làm.” “Anh gần đây rốt cuộc có việc gì?”
Trương Sùng liếc mắt nhìn Quan Hàm Tư đang vùi đầu ký tên, ngoảnh mặt
làm ngơ tiếp tục nói: “Truy bạn gái , yêu đương? Tôi mặc kệ là người
nào, cũng phải nói với anh, phiền toái anh ít nhất mở di động ra, để cho người ta tìm được anh có được không? Anh có biết lần này tôi chỉ tiếp
điện thoại oán giận vì không tìm được anh cũng đủ mỏi tay không, lão bản đại nhân.” “Không biết.” Quan Hàm Tư cũng không
ngẩng đầu lên trả lời hắn một câu, “ Là các cậu tự mình muốn phát triển
công ty, không phải tôi, cho nên không cần đem trách nhiệm toàn bộ đổ
lên người tôi.”
Bởi vì trước kia mắc bệnh tim,thân thể yếu ớt, hắn từ nhỏ đã sinh hoạt dưới tầng tầng bảo hộ, một chút tự do cũng không có.
Tổng cộng hắn đã phẫu thuật tim ba lần, hai lần trước bởi vì hắn còn nhỏ, cho nên không nhớ rõ, chỉ biết là sau lần phẫu thuật thứ hai, tình trạng phục hồi cũng không tệ,khiến cho hắn có được một năm sống bình thường, cũng là năm mà hắn gặp được cô, sau
lại bởi vì bệnh tim của hắn tái phát mà tạm nghỉ học, tĩnh dưỡng vài năm rồi bị đưa đến Mỹ phẫu thuật lần thứ ba.
Mười ba tuổi hắn phẫu thuật lần cuối, nhưng đến hai mươi tuổi mới chính thức đạt được tự do.
Trong thời gian dưỡng bệnh, trừ bỏ ở
nhà hoàn thành chương trình tự học lấy được học vị, chuyện hắn thường
làm nhất chính là ngồi ở trước máy tính, tìm hiểu những chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú.
Bởi vì thời gian nhiều, lại vì sở
thích,không có sự ép buộc gì cả, hắn học cái gì cũng đặc biệt nhanh, bao gồm viết phần mềm tin học, chế tạo máy, nghiên cứu tài chính và kinh tế cùng khống chế cổ phần, cùng với thiết kế và quản lý.
Tóm lại trong vài năm đó, hắn tựa như
một khối bọt biển, không ngừng hấp thu hết thảy tri thức mà hắn cảm thấy hứng thú, thẳng đến khi hắn mệt mỏi, lười, phá tan nhà giam bảo hộ hắn, yêu thích vận động thể hình mới thôi.
Lúc ấy Annade ở Seattle kỳ thật là một câu lạc bộ thiết bị cũng không tệ lắm, chỉ là kinh doanh quản lý có chút vấn đề.
Vốn này cũng không phải chuyện của hắn, nhưng mà ai biết khi hắn vừa mới thích nơi đó, bọn họ lại muốn chấm dứt kinh doanh, cho nên hắn đành phải từ giữa tham gia, lợi dụng số tiền mà mình ở nhà chơi chứng khoán cùng viết phầm mềm kiếm được, mua lại câu
lạc bộ đó, sau đó dạy bọn họ kinh doanh quản lý như thế nào, công ty dần dần bất tri bất giác phát triển tới mức này.
Nói thực ra, hắn thật đúng là thực hối hận.
Nghe rõ, không phải “có điểm hối hận”, là “thực hối hận”.
Hắn cho tới bây giờ cũng không phải là
một người có dã tâm, từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có hai tâm nguyện, một là
thân thể khỏe mạnh, một chính là có thể có được cuộc sống tự do tùy tâm
sở dục, kết quả ai biết chỉ là vô tình cắm liễu, thế nhưng lại tự hủy đi một tâm nguyện thật vất vả có được, cuộc sống tự do mà hắn mong muốn
lại bị công tác trói buộc.
Sớm biết như thế, hắn năm đó không nên
dạy bọn họ kinh doanh quản lý như thế nào, làm cho bọn họ không có việc