
anh, cô trái lại rất bình tĩnh, cô hỏi lại: “Âu Dương, tôi
thích anh ấy, liên quan gì đến anh ấy? Lại liên quan gì đến anh?”
Lúc nói ra những lời này, cô giống như một chiến sĩ nhỏ, đầu ngẩng cao, quật cường nâng cằm lên.
Tô Ái Ái xoay người muốn chạy lên lầu.
Âu Dương bất giác nắm chặt lấy cổ tay cô.
Cô quay đầu lại, một cơn gió mạnh thổi tới, trong mắt cô lấp loáng đầy nước. Khăn quàng cổ màu trắng bị gió thổi tung lên, che đi khuôn mặt cô. Đôi đồng tử bất giác trở nên mơ hồ, tựa như hạt
mưa trong gió, cô xoay xoay cổ tay, anh buông ra…
Lúc cô chạy vào kí túc, khăn quàng cổ màu trắng bị thổi bay xuống đất, cô cũng không
ngoảnh lại, từng bước chân cứ giẫm lên cả chiếc khăn, giống như phía sau có thú dữ và nước lũ đuổi theo, vội vã chạy lên cầu thang.
Anh yên
lặng đi tới, nhặt chiếc khăn quàng cổ lên, phủi bụi bặm trên đó, nhưng
dấu chân vẫn không thể phủi sạch được, dấu chân rất đậm in chặt trên
chiếc khăn màu trắng…
Tô Ái Ái về phòng, mới phát hiện nguyên nhân đau bụng là… bạn thân đã đến thăm …
Lão Tiền vẫn chưa về, Đường Đường đã đi sang phòng khác, Tiểu Mỹ đang ở
dưới lầu nói chuyện điện thoại, hôm nay có lẽ cô nàng có rất nhiều điều
muốn tâm sự.
Tô Ái Ái đem đôi găng tay bỏ vào ngăn kéo, khóa lại, rửa mặt, ôm cốc nước, khoanh chân, ngồi ngẩn ngơ trước màn hình máy tính
Cô suy nghĩ xem có nên không, nhưng vẫn động động ngón tay, đánh chữ:
Liệt Tình, cậu bảo con người cần bao nhiêu thời gian mới có thể không thích một người nữa?
Nhưng, nếu tớ không thích anh ấy, tớ nên làm cái gì bây giờ? Mỗi tối tớ đều
rất vui vẻ vì có thể gặp được anh ấy trong trường, rồi những hồi ức từ
thời cấp ba đến giờ, tớ phải đặt chúng ở đâu đây? Có phải sau này sẽ
không còn nhớ đến nữa không? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa, vậy mỗi
đêm trước khi ngủ tớ phải thôi miên bản thân thế nào mới có thể cong
khóe miệng để mơ thấy mộng đẹp đây? Nếu như tớ không thích anh ấy nữa,
trái tim tớ có phải mãi mãi sẽ không còn đập nhanh nữa không? Vậy, đôi
mắt tớ thì sao, nếu như không còn kiếm tìm hình bóng anh ấy trong đám
đông, đôi mắt của tớ lại nên theo thói quen nhìn về phương nào?
Liệt Tình, nếu như Tô Ái Ái không còn thích Phương Ca nữa thì Tô Ái Ái sẽ không còn là Tô Ái Ái nữa!
- By Ái Ái
Chương 6: Hana và Alice
(Chú thích: Bộ phim kể về hai cô bạn sắp vào cấp III, Hana và Alice (Alice là nickname của Arisugawa, chữ Alice đọc gần giống như Arisu theo cách
phát âm của người Nhật). Alice nhút nhát, thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy,
còn Hana quỷ quái, ít biểu hiện cảm xúc hơn. Trên xe điện đến trường,
Alice và Hana gặp một chàng trai tên là Miyamoto Masashi, và sau này họ
phát hiện ra Miyamoto cũng học chung trường cấp III của họ. Cả Hana và
Miyamoto tình cờ cùng tham gia câu lạc bộ kể chuyện của trường.
Một
ngày nọ, Miyamoto vì vừa đi vừa mải đọc sách nên đụng đầu vào một cánh
cửa ga-ra của nhà người khác và bất tỉnh trong vài giây. Khi anh ta tỉnh dậy, Hana nói đùa rằng anh ta đã bị mất trí nhớ, và Hana thật ra là bạn gái của anh ta, nhưng không ngờ Miyamoto lại tin vào lời nói đùa này.
Vì cũng thích Miyamoto, Hana lợi dụng cơ hội đó tiếp tục “phát triển”
lời nói dối đó thành cả một câu chuyện hoàn chỉnh để Miyamoto chịu làm
bạn trai của cô. Câu chuyện đi xa đến nỗi Alice cũng bị kéo vào cuộc …)
Lớp mười hai năm đó.
Sáng sớm hôm đi nhận lớp 12 đó, Tô Ái Ái đang xé quyển vở bài tập, viết chưa xong lại sợ thầy giáo kiểm tra đến trang vở có vết xé nham nhở.
Mẹ
Tô vừa đặt bữa sáng lên mặt bàn vừa mắng: “Con bé này, lần nào cũng thấy xé vở như vậy, điển hình của kẻ hai mặt, thầy giáo của các con lần nào
họp phụ huynh cũng khen con là trung thực, xem ra mẹ phải tới tìm thầy
giáo của các con nói chuyện mới được…”
Tô Ái Ái vừa ngậm bánh bao vừa chỉnh lại cặp sách. Trung thực? Ở trước mặt thầy giáo ai dám không trung thực chứ!
Cô bắt đầu nghĩ ngợi: năm nay ban Văn chia lớp, chắc chắn lại phải đổi cả
giáo viên chủ nhiệm, không biết có được phân vào cùng lớp với Manh Manh
không nữa?
Lúc nghĩ đến đó, tóc bị mẹ Tô kéo rất đau, mẹ Tô mỗi lần
chải đầu cho cô đều kéo mạnh đến nỗi như muốn lột da đầu cô ra vậy,
nhưng chẳng có cách nào, sắp muộn rồi mà động tác của cô thì lại quá
chậm chạp.
Tô Ái Ái ngồi thẳng người mặc cho mẹ mình hành hạ, đau đến nghiến răng nghiến lợi, tay vẫn còn phải cầm gói sữa đậu nành cho lên
miệng uống.
Mẹ Tô hỏi: “Chọn cái dây buộc tóc nào đây?”
“Cái này,
cái này!” Tô Ái Ái móc móc ngăn bên cạnh của cặp sách, móc được chiếc
dây buộc tóc có một quả dâu tây rất to, lớp sơn vẫn còn rất mới, là hình một quả dâu tây ngon lành có những giọt nước trong suốt óng ánh đọng
bên trên.
Dây buộc tóc này là mua được khi đi trên đường cùng Lý Manh Manh vào dịp hè, nhưng vẫn chưa dùng bao giờ.
Tâm tư của một cô gái nhỏ, trong lòng rất mong chờ nhưng ngoài miệng lại
nói: “Khai giảng có gì hay chứ?”, “Chia lớp rồi lại chẳng quen biết ai…”
Đúng vậy, lúc đó thiếu nam thiếu nữ đều nói thế này: “Con gái (con trai) lớp chúng ta đều không thể động vào!” Nhưng thực ra, sau cùng vẫn