
ong phòng của cô đã mắng chửi không tiếc lời lại chính là người cô đã quen biết từ lâu!
Tô Ái Ái cúi đầu, lật mặt sau của tấm thẻ cơm lên, phù, tấm ảnh đằng sau vẫn còn!
Giọng nói của Âu Dương rất dứt khoát: “Xin lỗi, anh đã xem rồi!”
Lúc ấy anh chỉ định cầm chiếc thẻ cơm này lên xem là ai không may đi lén
lút theo dõi người ta lại còn để lại tấm thẻ cơm, không ngờ lại nhìn
thấy tấm ảnh đó.
Anh dựa lưng lên bồn hoa, thả lỏng tay, cũng không giải thích gì, dù sao xem thì cũng đã xem rồi.
Tô Ái Ái bất chợt cảm thấy nóng bừng từ sau gáy chạy thẳng lên đầu, chợt
nghĩ tới trong khu vườn trường này, bí mật ẩn sâu trong lòng cô không ai biết đến đã bị mọi người lột sạch trước mắt.
“Bộp” một tiếng, lớp vỏ nhăn nheo của quả hạnh bị bóc ra, lộ ra nhân trắng bóng.
Nói thật, Âu Dương này đúng là đen đủi, trả tấm ảnh này cho Tô Ái Ái ngày
hôm nay, hiệu quả còn tốt hơn cả đem gà tặng cho chồn, tuyết còn phủ
thêm vài lớp sương.
Tô Ái Ái lớn tiếng nói: “Anh sao có thể làm như vậy!”
Cô không biết người trước mặt này xem xong bức ảnh kia đã cười nhạo cô bao lâu, chỉ cảm thấy dù có mắng mỏ anh thế nào cũng phải là quá đáng.
Nhưng cô thực sự chẳng biết phải nói gì, cô cảm thấy cả ngày hôm nay thật tồi tệ, trời thì lạnh, tâm trạng cũng không tốt, đột nhiên bụng lại quặn
đau.
Cô ôm bụng ngồi xuống đất, đến cuối cùng chỉ có thể lặp đi lặp lại một câu duy nhất: “Anh sao có thể làm như vậy!”
Âu Dương bình thường rất oai phong thấy Tô Ái Ái ngồi bệt xuống đất, bất
chợt cảm thấy mình như một đứa trẻ phạm lỗi, chẳng biết làm thế nào,
cũng ngồi bệt xuống đất.
Trước kí túc xá của nam sinh, người đến người đi, còn có cả tiếng nói rất lớn của người đứng trên hành lang,
Anh một chút cũng không để tâm, chỉ ngồi bệt như vậy, nhìn thẳng vào mắt Tô Ái Ái, âm điệu cũng dịu dàng hơn nhiều: “Được rồi, được rồi, là lỗi của anh, anh nhận lỗi.” Nâng má, nghiêng đầu hỏi “Em muốn đi đâu? Anh dìu
em đi!”
Tô Ái Ái phun ra: “Về phòng!~”
Âu Dương nói: “Đúng rồi, đúng rồi, về phòng!” Nhảy lên, muốn kéo Tô Ái Ái đi.
Tô Ái Ái vốn là chẳng để ý đến anh, muốn tự mình đứng lên, nhưng vừa đứng dậy đã bị anh kéo đi.
Dọc đường, cô cắn môi, ôm bụng, không muốn để anh dìu, ngay cả mắt cũng
không thèm nhìn anh, hôm nay tâm trạng cô rất tệ, anh đúng là đụng phải
họng súng rồi.
Âu dương cũng không giận, đáng lẽ anh đóng vai một
người giúp đỡ đứng cạnh người gặp cảnh khốn quẫn kia nhưng thấy dáng vẻ
quật cường đó của cô, anh nhất quyết thu tay, đút vào túi áo, chỉ chậm
rãi đi theo cô, trên mặt vẫn là nét cười như cũ.
Rất nhanh đã đến kí
túc xá, anh vuốt vuốt mái tóc dựng đứng của mình, có vẻ như muốn nói gì
đó, cuối cùng cũng mở miệng: “Tô Ái Ái, thực ra, con trai cũng không
tốt, không cao thượng như trong tưởng tượng của con gái đâu, em xem,
thực ra hầu hết con trai đều giống như anh vậy, thích ngắm con gái xinh, thích ở bên cạnh con gái xinh, thỉnh thoảng còn nói một vài chuyện đen
tối nữa…”
Tô Ái Ái không đợi anh nói xong, nghiến răng nhả ra từng chữ một: “Anh ấy không phải là anh!”
Khuôn mặt dưới ánh trăng lộ ra vẻ tái nhợt rất rõ.
Âu Dương vốn chỉ muốn hạ thấp bản thân để khuyên Tô Ái Ái mà thôi, nhưng
chẳng biết tại sao khi nghe cô nói ra câu kia, trong tim như có một quả
bom phát nổ, anh trước nay chưa từng lấy lòng khoe mã với cô gái nào
trên đường như vậy. Anh bỗng nhiên nắm chặt tay Tô Ái Ái, ngón tay thon
dài bấu chặt lên tay áo khoác, rất nhanh đã nắm được cánh tay cô.
Anh kéo cô lại, nói rất nhanh: “Vậy anh ta là cái dạng gì? Là thần tiên
sao? Tô Ái Ái, em nói chúng tôi không nên phong lưu, nhưng em như vậy
thì nên gọi là gì đây, tô điểm một cách quá đáng một tên con trai, ép
bản thân yêu người ta đến muốn chết muốn sống, ngay cả một câu thổ lộ
cũng không dám nói. Với tôi, yêu một người là phải yêu một cách hoàn
chỉnh, cho dù người ta có một đống khuyết điểm cũng vẫn yêu. Nhưng em
thì sao, đặt người ta ở vị trí tối cao nhất trong lòng mình, không cho
phép bất cứ kẻ nào xâm phạm đến, ngay cả chính em cũng không thể! Thực
ra, em như vậy không phải là thực sự yêu anh ta, em chỉ là đang yêu cái
người là anh ta trong tưởng tượng của em mà thôi!” Lúc Âu Dương nói như
vậy, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Tô Ái Ái, như muốn bóp chặt cả vào
xương cốt cô,
Sau cùng, anh vẫn buông tay cô, lạnh lùng nói: “Thực ra em như vậy là hùa vào góp vui đó!”
Anh nhả ra từng chữ một: “Em đang cùng bản thân em chơi trò hùa vào góp vui, nghiêm túc đấy!”
Anh kéo cô lại, khuôn mặt hai người gần sát vào nhau, trong miệng anh còn
thở ra làn khói trắng, phả lên gương mặt cô, mang theo mùi bạc hà thơm
mát, giống như băng giá đánh lên mặt cô. Đôi đồng tử đen láy của anh
dưới ánh trăng càng sáng rực không chút che giấu, trong con ngươi ánh
lên khuôn mặt của Tô Ái Ái.
Một lúc lâu sau, Tô Ái Ái gỡ từng ngón
tay anh trên người mình ra, cô khẽ cười nói: “Ai mới là người hùa vào
góp vui thực sự chứ? Nếu như tôi không thích anh ấy nữa thì tôi chẳng
còn là gì cả!” Hai dòng hơi thở của họ phả ra hòa quyện vào nhau.
Giãy ra khỏi tay