Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324592

Bình chọn: 7.5.00/10/459 lượt.

g không ngại, cười xòa nói: “Đã muộn thế này còn phiền dì đứng lên mở cửa!” Cười, đôi mắt đầy quyến rũ, hai chiếc răng khểnh trắng

bóng lộ rõ, đúng là lừa được cả người giả cả trẻ nhỏ!

Dì nói: “Ồ, thì ra là như vậy sao, không sao, chờ chút!” Lập tức đi ra mở cửa

Trời ạ, tất cả các dì trong thiên hạ này đều là trọng nam khinh nữ!

Tô Ái Ái lướt qua Âu dương, nhỏ giọng nói: “Đồ lừa bịp!”

Âu Dương nhíu mày nhìn cô: “Không có đồ lừa bịp này, em chỉ còn nước ăn không khí!”

Tô Ái Ái đem áo khoác trả lại cho Âu Dương, Âu Dương đột nhiên nghĩ ra

điều gì đó, vươn tay vào trong túi, nói: “Cho các em này!”

Tô Ái Ái

vốn đã rất tò mò không biết trong túi áo có gì, hỏi: “Cái gì thế?” Vừa

cầm vào liền nhìn, thì ra là hai túi sữa đậu nành.

Âu Dương cười cười: “Vốn là tặng cho người thích ra ngoài mua đồ ăn, nhưng có vẻ như bị nhầm rồi!”

Tô Ái Ái suy nghĩ rồi chốt hạ, có lẽ anh đi tới kí túc xá nữ là để đưa túi sữa đậu nành này cho bạn gái, chắc là cũng bị bạn gái nhắc nhở. Tô Ái

Ái có chút áy náy, đẩy trở lại: “Tự anh uống đi!”

Âu dương không để tâm: “Cầm đi!”

Cũng chẳng chờ Tô Ái Ái nói gì, xoay người đi luôn, vừa đi vừa mặc áo, cánh

tay giơ lên cao, thoắt cái đã xỏ xong một tay áo, thật nhanh nhẹn!

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút, hét to: “Cảm ơn!”

Âu dương cũng đã mặc xong chiếc áo bành-tô, không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, đi xa.

Đêm đó, Tôn Tiểu Mỹ và Tô Ái Ái cầm tay nhau đi lên cầu thang, Tiểu Mỹ khẽ

mở miệng trong bóng đêm: “Ái ÁI, cậu vừa mới nói người bị thiệt thòi

kia…”

Tô Ái Ái không nghe rõ, hỏi: “Cái gì?”

Tiểu Mỹ lắc đầu: “Bỏ đi, không có gì.”

Sau đó, trúc mã của Tiểu Mỹ biết chuyện gọi điện cho cô, hai người lại tâm

sự với nhau qua điện thoại, như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đúng là, nó vội vàng đến rồi lại vội vàng ra đi.

Rất nhanh đã đến lễ Noel, Tiểu Mỹ lại vui vẻ bắt đầu đan khăn quàng cổ cho cậu bạn trúc mã của mình.

Cũng chẳng biết là có cơn gió nào thổi tới, trong kí túc xá nữ bắt đầu rộ

lên trào lưu đan len, từ dì quản lý đến nữ sinh, vận động toàn dân, ai

cũng cầm theo mấy cây kim đan cùng mấy cuộn len đi đi lại lại, Tô Ái Ái

chỉ đi đến chỗ dì mua trứng trà (là trứng luộc trong trứng trà), chỉ có

mấy phút mà cũng có mấy cô nữ sinh chạy đến hỏi dì cách đan, kim đan ra

sao, vắt len thế nào, Tô Ái Ái chỉ nghe cũng đã thấy rối cả đầu!



không muốn đan lát gì, cũng không có ai để tặng. Phương Ca thì chắc chắn là Tống Tiểu Kiều đan cho anh rồi,, nhưng khi Đường Đường kéo cô đến

trung tâm thành phố đi dạo, cô lại vụng trộm mua một đôi găng tay nam,

cẩn thận dè dặt để vào trong túi.

Ngày lễ Noel, câu lạc bộ văn nghệ và câu lạc bộ kịch nói liên hợp tổ chức một vở kịch sân khấu.

Bởi vì Phương Ca có biểu diễn, cho nên Tô Ái Ái nhất định sẽ đi.

Tô Ái Ái tới rất sớm, Phương Ca đang đi ra ngoài, mỉm cười khi thấy Ái Ái, hỏi chuyện, anh nói anh muốn đi tới câu lạc bộ kịch nói lấy đạo cụ.

Tô Ái Ái nói: “Tớ đi cùng cậu!” Rất muốn nhân tiện tăng găng tay cho anh.

Lúc hai người đến, câu lạc bộ kịch nói vẫn đóng cửa, trời sắp tối rồi, bầu

trời mờ ảo, câu lạc bộ kịch nói đối diện với sân bóng rổ, hai người chỉ

còn cách đứng dựa vào lan can và chờ đợi.

Phương Ca hỏi: “Lạnh

không?” Lắc đầu, Tô Ái Ái nghiêng người, dẫm lên mấy mối hàn phía dưới

lan can, dựa sát vào lan can xem người ta chơi bóng, Tô Ái Ái hỏi: “Cậu

thì sao? Lạnh không?”

Phương Ca cười cười, lắc đầu, nói: “Tớ sợ cậu phải chờ lâu, nếu lạnh thì cậu về trước đi!”

Tô Ái Ái chỉ chỉ vào chiếc khăn quàng cổ màu trắng của mình, nói: “Không lạnh, khăn rất dày!”

Phương Ca hơi mỉm cười, xoa xoa đầu Tô Ái Ái.

Tô Ái Ái nắm lấy đuôi khăn quàng cổ, chiếc khăn quàng cổ của cô có hai cục bông trang trí màu trắng rất đẹp, cô vô thức nắm chặt lấy hai cục bông

đó. Mỗi lần cô ở bên cạnh Phương Ca đều chẳng biết nên nói gì mới đúng,

rõ ràng đã chuẩn bị đầy bụng những điều phải nói, đến lúc gặp rồi lại

chẳng nhớ được gì.

Nhìn khuôn mặt đứng nghiêng của anh, tim đập đến vang lên thành tiếng.

Phương Ca nói: “Noel năm nay, Hạo Tử đã nói là sẽ tới đây!”

Hạo Tử là bạn thân của Phương Ca, cũng là một người trong bộ tứ cấp ba của cô.

Ái Ái buồn bã quay mặt đi: “Không phải chứ, tên thô bạo như cậu ta cũng muốn đến đây sao?”

Phương Ca cười phá lên, nói: “Đáng tiếc, trường của cậu ấy không cho nghỉ lễ!” rồi lại trừng mắt nhìn Tô Ái Ái: “Thật sự là quá tốt!”

Rõ ràng chẳng có gì đáng cười, nhưng từ trong miệng Phương Ca nói ra lại có thể biến

thành một câu chuyện thú vị, Tô Ái Ái che miệng cười, cảm thán: “Thật

không ngờ, Hạo Tử như vậy mà lại theo trường quân đội, lại còn học quan

hệ quốc tế nữa!”

Phương Ca dựa vào lan can, giơ giơ tay: “Cậu ấy còn đang oán thán không thể nào đến Hàng Châu ngắm gái đẹp kìa!”

Lúc bốn người ở cấp ba bàn về lý tưởng, cậu chủ nhỏ Hạo Tử lúc đó nói muốn

đến Hàng Châu học để ngắm gái đẹp, không ngờ cuối cùng cậu ta lại là

người duy nhất trong bốn người ở lại Nam Kinh.

Tô Ái Ái nghiêng đầu

nhìn khuôn mặt nghiêng của Phương Ca, đầu anh hơi cúi, mái tóc mềm mại

lướt nhẹ trong làn gió,, Phương Ca cũ


Polaroid