
ng đang đi từng bước để tiến gần
đến ước mơ của mình. Tô Ái Ái vừa nghĩ vừa cảm thấy lồng ngực nóng bỏng
khác thường, giống như Hạo tử năm đó vì niềm yêu thích của bản thân mà
gắng hết lòng hết sức để cảm thấy tự hào.
Cô cười phá lên nói: “Liệt
Tình vẫn bảo tớ nếu có thời gian ghé qua khoa quan hệ quốc tế thì nhớ
gửi lời thăm hỏi ân cần của cô ấy tới Hạo Tử.”
Hầu như khi hai người
đứng cùng một chỗ thì đề tài của cuộc trò chuyện chỉ là Hạo Tử và Liệt
Tình, một cuộc trò chuyện như vậy, nói đi nói lại rồi cười phá lên vui
vẻ, không khí cũng trở nên sôi động không ít.
Nhắc đến Liệt Tình, Phương Ca nói: “Cô ấy nha, không phải cô ấy thường xuyên oán hận đồ ăn Mỹ không ngon sao?”
Ái Ái nói: “ừ, cô ấy nói thứ cô ấy nhớ nhất là món cháo hoa quế ở quầy bán quà vặt lớp mười!” Nghĩ đến ngữ điệu thèm nhỏ dãi của Liệt Tình, cô lại thấy buồn cười.
Phương Ca cười nhẹ, lắc đầu, nói: “Cô ấy đúng là
người không có thịt bò khô Tiểu Khang thì không thể sống nổi nữa, tài
nghệ của người này đến bây giờ vẫn thuộc đẳng cấp EVERYTHING là món
trứng xào, cái gì cũng chỉ có trứng và trứng! Thật là…”
Sân bóng rổ truyền đến tiếng truyền bóng “bịch bịch”, tiếng hét to của đám con trai quanh quẩn trong khoảnh sân nhỏ.
Tô Ái Ái dựa sát vào lan can rồi ngửa đầu lên, nhìn Phương Ca, chàng trai
mà cô thích, đôi mắt to của anh vẫn trong trẻo như nước, khóe môi xinh
xắn của anh vẫn hơi nhếch lên, nhất là khi cười sẽ để lộ ra hàm trăng
trắng đều như bắp ngô. Khi anh nói “Cô ấy nha”, anh nói “Thật là”… giống như đang nói đến một đứa trẻ cần được người ta che chở, chăm sóc, ngữ
điệu mang theop một chút bất đắc dĩ và một chút chiều chuộng.
Nhưng, Liệt Tình rõ ràng là một người dũng mãnh và kiên cường như vậy!
“Bụp” một tiếng, một quả bóng rổ đập vào lan can, Tô Ái Ái ngồi xổm xuống để
nhặt quả bóng, lúc vừa cúi mặt xuống, cảm thấy dòng nhiệt nóng bỏng
trong mắt sắp muốn chảy ra rồi, hít hít mũi nhanh chóng đứng lên, cố
gắng giơ tay thật cao, dùng sức ném quả bóng ra sân.
Lạnh quá, cô nắm chặt tay để vào trong túi, sờ phải đôi găng tay bằng lông dê.
Không phải lúc mua cô đã chọn một đôi găng tay bằng lông dê cực kì mềm mại
sao? Tại sao trong khoảnh khắc này nó lại đâm vào tay cô đau đến vậy?
Đôi găng tay đó vẫn không thể nào tặng đi được, lúc dạ tiệc, Tống Tiểu Kiều vẫn xuất hiện, vẫn được xếp cho ngồi lên mấy hàng ghế đầu. A Đan làm
công tác hậu cần, không cần nghĩ cũng biết bạn học Âu Dương làm sao có
thể bỏ bạn gái trong ngày lễ Noel để qua đây làm mấy việc này được?
Tô Ái Ái cũng được ngồi ở hàng ghế trên, hơi nghiêng mặt đã nhìn thấy
khuôn mặt ửng hồng của Tống Tiểu Kiều, cô đứng lên, vỗ vỗ vai người đứng bên ngoài lối đi, chỉ chỉ vào ghế của mình, im lặng trong bóng tối rời
khỏi hội trường.
Thì ra, cô không phải là Liệt Tình, cũng chẳng phải
là Tống Tiểu Kiều, cô chỉ là Tô Ái Ái, chỉ là Tô Ái Ái ngốc nghếch yêu
thầm Phương Ca mà thôi.
Ra khỏi hội trường tổ chức dạ tiệc, sắc trời
đã tối om từ lâu, vườn trường sáng hơn bởi ánh đèn vàng vọt, chiếu lên
mặt đất lại thành một khối mờ ảo. Ngày lễ Noel, các đôi yêu nhau đều đi
ra ngoài ăn chơi rồi, không còn hoạt động vụng trộm trong sân trường
nữa, trên đường đi cũng chẳng có mấy bóng người. Dưới mỗi bóng đèn đều
có một khoảng sáng phản chiếu trên mặt đất, đi qua từng khoảng sáng một, trên mỗi ô vuông gạch bên lề đường đều có những vân tối nhàn nhạt, rất
vắng vẻ. Tô Ái Ái quàng lại khăn, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, hà hơi
lên đó.
Cô cúi đầu, tay để trong túi áo, trong lòng bàn tay cầm chặt
lấy đôi găng tay lông dê kia, cô đi như vậy trong vườn trường, gặp người cầm bình thủy, gặp người cầm suất cơm tối, gặp người cầm sách vở…
Đột nhiên Tô Ái Ái bị ai đó gọi lại: “Tô Ái Ái”
Tô Ái Ái chẳng muốn quan tâm, nhưng vẫn xoay người lại, trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Haiz, gần đây hình như cô luôn bị người này chặn đường thì phải.
Chỉ có một mình Âu Dương, anh được bao bọc bởi chiếc áo bành-tô màu vàng
với cổ áo bằng lông thú, lại quàng thêm chiếc khăn quàng cổ có đường vân carô màu xám, trong đường vân carô còn có sợi len màu đỏ kéo dài, phối
hợp rất đẹp, làm cho khuôn mặt vốn tinh xảo càng thêm sáng sủa.Anh đi
tới, có vẻ như tâm trạng không tệ, hỏi: “Dạ tiệc kết thúc sớm vậy sao?
Anh còn đang định đi xem.”
Tô Ái Ái lắc đầu, không muốn nói nhưng vẫn phải mở miệng: “Không phải, là em đi ra trước.”
Âu Dương đứng ở đó, nghiêng đầu quan sát Tô Ái Ái, đôi đồng tử màu đen
được chiếu sáng chuyển động, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Tô Ái Ái, em
chờ anh một chút!” Xoay người chạy về kí túc xá nam.
Tô Ái Ái còn chưa kịp nói gì, chỉ biết đứng đó chờ đợi.
Trình độ thể dục thể thao của Âu dương cũng phải ngang tầm với Liệt Tình,
thoắt cái đã trở lại, ném một thứ gì đó vào lòng Tô Ái Ái, Tô Ái Ái vừa
đón lấy không ngờ lại chính là chiếc thẻ cơm cô đánh mất.
Cô ngẩng
đầu trừng mắt nhìn người nào đó đang cười rất vui vẻ phía trước, cô thấy anh như ma quỷ vậy, thì ra nam sinh trên con đường tình nhân đó ngày ấy chính là anh, thì ra tên ma quỷ các bạn tr