
sẽ thích
một người trong số những người “không thể động vào” ấy, tâm trạng mới mẻ mang theo chút lo lắng bất an và cả một chút hưng phấn kích động nho
nhỏ, đó mới đúng là tâm trạng của tuổi thanh xuân…
Lớp của Tô Ái Ái
nằm ở chỗ quẹo trên tầng cao nhất, người tới sớm đã ồn ào ngồi trong
lớp, bởi vì là lớp khoa học tự nhiên nên con trai chiếm đa số. Ông trời
đúng là quá thiên vị cho Tô Ái Ái rồi. Lúc cô vào lớp, Lý Manh Manh đang ngồi nói chuyện với bạn cùng bàn, vừa thấy Tô Ái Ái bước vào liền giơ
tay vẫy vẫy thật mạnh. Tô Ái Ái cười phá lên, quay đầu lại nhìn sơ đồ
lớp ghi trên bảng đen, tổ ba, dãy thứ tư, nét chữ nắn nót trên bảng
viết: “Tô Ái Ái-Thạch Liệt Tình.”
Tô Ái Ái cũng chẳng biết lúc đó ai
là người xếp chỗ ngồi, rốt cuộc là xếp chỗ theo quy luật nào, cô chỉ nhớ khoảnh khắc trong năm lớp 12 ấy, cô nghĩ lúc cùng với Thạch Liệt Tình
tuyệt đại song tiêu kia trình diễn màn “gian tình”, cũng sẽ hô to một
câu: “Cứt vượn!”
Kỳ thực câu chuyện đó lúc mới bắt đầu cũng rất bình
thường, tâm trạng của Thạch Liệt Tình hôm đó không tốt, cha mẹ cô nàng
lại bắt đầu cãi nhau, lúc chia lớp vẫn rất không muốn đến nhận lớp cùng
các bạn. Lúc cô nàng lảo đảo bước vào lớp, Tô Ái Ái đang ngồi ở bàn mình buôn chuyện với Lý Manh Manh, Lý Manh Manh ngồi chỗ của Tô Ái Ái, Tô Ái Ái ngồi vào chỗ của Thạch Liệt Tình. Lý Manh Manh từ rất xa đã nghe
thấy tiếng thét chói tai của Thạch Liệt Tình, mắt cô nàng còn giật giật.
Lúc Tô Ái Ái đang nói chuyện rất vui vẻ, chỉ nghe phía trước có một cậu con trai hô to một câu: “Chị cả, cuối cùng chị cũng tới!”
Lại ngẩng đầu
lên nhìn, một cô gái hiên ngang mặc áo T-shirt đang đứng bên cạnh bàn,
tóc ngắn, xoăn tự nhiên, gò má hơi cao, khuôn mặt rất sắc sảo, làn da
trắng hồng, trông rất khỏe mạnh, chỉ là gương mặt chẳng có cảm xúc gì,
lại còn có chút hung dữ.
Tô Ái Ái tức khắc đã đoán được cô nàng là ai, nhích mông ra một chút, suy nghĩ rồi nói: “Xin lỗi!”
Thạch Liệt Tình đem cặp sách nhét vào ngăn bàn, còn chưa kịp mở miệng, cậu
con trai ngồi phía trước đã quay xuống chen mồm vào: “Đừng nói xin lỗi
với cô ấy, không cần khách sáo với người này!”
Thạch Liệt Tình cầm
lấy quyển vở bài tập của Tô Ái Ái trên bàn đập vào gáy cậu nam sinh kia, nói: “Trang Nam, hè này cậu rảnh rỗi quá hả?” Giọng nói rất lớn, dường
như đang mắng mỏ nhưng trong mắt lại hiện lên ý cười, ầm ĩ như những
người bạn thân lâu ngày chưa gặp nhau. Cầm vở bài tập của Tô Ái Ái gập
lại như vậy cũng quên thông báo với cô một câu
Cho nên, lúc ban đầu,
Thạch Liệt Tình cũng không trông đợi ở Tô Ái Ái quá nhiều, mà Tô Ái Ái
cũng chẳng thích Thạch Liệt Tình cho lắm.
Tình cảm của hai người là
được nấu chín từ từ trong năm lớp 12 ấy. Lúc Tô Ái Ái nộp bài tập lại
bất chợt cảm thấy ông trời nhất định đã quên mất phải chiếu cố cô đến
tận phút cuối rồi, vốn dĩ bài tập hè năm đó, dùng tốc độ của loài người
nhất định không thể làm xong hết được, lúc thầy giáo đã thu hết vở bài
tập có hỏi một câu: “Ai đã làm xong bài rồi, giơ tay lên!” Tô Ái Ái cứ
tưởng cả lớp sẽ giơ tay, kết quả trong lớp chỉ có hai cánh tay nhỏ bé
vinh quang giơ lên. Một người chính là Tô Ái Ái xui xẻo, còn người kia
Tô Ái Ái cũng quen, là người cả năm học chỉ đứng trên top 3. Tô Ái Ái cứ như vậy trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tận đến lúc cô phát hiện
bản thân đã không cẩn thận biến thành tiêu điểm, mới cúi đầu thật thấp,
hận không thể giấu mặt vào lòng bàn tay. Vị chủ nhiệm đó còn cố gắng ưỡn cái bụng thật lớn của mình ra nói: “Được rồi, bỏ tay xuống. Kỳ thực,
các thầy giáo trong tổ Toán chúng tôi đã bàn bạc với nhau, lần này giao
bài tập cho các em nhiều hơn, không ngờ vẫn có những bạn học đã hoàn
thành đúng hạn! Các bạn phải học hỏi hai bạn này nhiều hơn nhé!”
Tô
Ái Ái hối hận đến mức nước mắt chảy ngược vào ruột non, cô là người cực
kì khiêm tốn đó, vừa mới bắt đầu năm học đã bị cả lớp quét ánh mắt như
tia laser nhìn mình như nhìn một con mọt sách.
Nhớ lúc đó vẫn thịnh
hành một câu quảng cáo: “Mặt phách 120 chỉ tăng lượng không tăng giá!”
(chú thích: mặt phách 120 là một sản phẩm mì ăn liền của hãng Khang sư
phụ – hãng mì ăn liền thịnh hành ở TQ) , những con mọt sách lúc ra chơi
vẫn ngồi làm bài tập thường sẽ bị chụp một cái mũ tên là “phấn phách”.
Khoảnh khắc đó, Tô Ái Ái mắng bản thân trong lòng thế này: “Tô Ái Ái, đồ ngốc nhà mày, bây giờ hay rồi, phấn phách 120 chỉ tăng lượng không tăng giá!” (phấn: hăng hái, phấn phách có thể hiểu là chăm chỉ quá mức)
Có đôi khi Tô Ái Ái cũng hoài nghi không biết mình có phải là người ngoài
hành tinh không nữa, rõ ràng là một người rất bình thường, trông cũng
không có gì quá đặc biệt, vì sao lại thường xuyên xuất hiện những vấn đề mà người bình thường chẳng bao giờ gặp phải. Cô còn biết một người cũng như vậy, ở Nhật Bản, tên là Chibi Maruko… Nếu Thượng đế thích xem câu
chuyện của nhân gian, cô nghĩ cô nhất định là màn hài kịch hot nhất. Cho nên cô tự an ủi mình, nhất định là thượng đế quá thích theo dõi câu
chuyện của mình, sống chết không thay đổi!
Lúc đứng ở cổn