
học gia của cậu…”
Cô kịp thời ngắt lời: “Bao giờ cậu cai cơm!?”
“Lâm Lâm!”
Liên Liên lập tức nói sang chuyện khác: “Phiền cậu tắt giùm cái âm thanh
rùng rùng ấy đi, ký túc xá của chúng ta chống rung không tốt lắm đâu.”
“Ối!” Lâm Lâm đang chat cùng n người nhanh chóng tắt loa, tiếp tục điên cuồng đánh máy. Lăng Lăng xoa xoa khuôn mặt tròn trĩnh nhỏ nhắn đáng yêu của
Liên Liên, cười hiểu ý.
“Cậu thiện lương hiểu lòng người như vậy, tớ làm sao nhẫn tâm để cậu đói chết được chứ!!!” Liên Liên gỡ tay cô ra,
nghiêm mặt hỏi: “Cậu tính thi lên thạc sĩ hay đi kiếm việc làm?”
Có
người nói: Lên thẳng thạc sĩ là heo, thi thạc sĩ là chó, đi làm thì còn
thua cả heo lẫn chó! Vấn đề này cô đã sớm cân nhắc qua, cô không thích
làm con vật nào trong đó cả! chuyên môn đâu…”
“Tớ nghe nói trường
mình vì giảm bớt áp lực tìm việc nên đã hạ yêu cầu học song song hai
bằng, bằng đôi của khoa Tin học chỉ yêu cầu thi ngôn ngữ lập trình C và
công nghệ máy tính thôi, tớ nhớ cậu thi hai môn đó khá tốt, có muốn thử
xem sao không?!”
“Khoa Tin, cũng đáng cân nhắc đó!” Hiện nay thương
mại điện tử đang bắt đầu phát triển, cầm tấm bằng Tin học đi tìm việc ở
mấy công ty kinh doanh mạng chắc cũng ổn.
******
Internet thật dễ dàng, thoát khỏi thất tình hóa ra đơn giản hơn cô tưởng rất nhiều.
Được nửa tháng, ý chí kiên cường của Lăng Lăng dần dần lung lay, nghe thấy
âm báo QQ lòng không còn khổ sở như trước mà là ngứa ngáy nhói đau.
Nửa đêm, cô ngày càng ngủ không ngon giấc, thường hay vô thức tính toán
thời gian ở Mỹ, đoán xem liệu anh có đang ở trong phòng thí nghiệm
chuyên tâm nghiên cứu hay không, liệu anh có nhớ đến cô không.
Qua
một tháng, nghị lực của cô rốt cuộc cũng đi đến cực hạn, rất nhiều lần
ngồi trước danh sách bạn QQ của Lâm Lâm thẫn thờ một hồi lâu.
Có hôm trong giấc ngủ trưa, cô mơ thấy một nam sinh gầy gầy đứng trước cổng ký túc xá hỏi một nữ sinh: “Bạn có biết Bạch Lăng Lăng không?”
Cô rất
cố gắng muốn nhìn rõ dung mạo của anh ấy, tiếc là chỉ có thể nhìn thấy
chiếc áo sơ mi cổ bẻ gọn gàng như mới, quần tây xếp li thẳng tắp, đầu
tóc có chút hơi rối, giọng nói trầm tĩnh ôn hòa.
Cô đứng nguyên một
chỗ, không thể nhấc chân, cổ họng không phát lên được bất kỳ âm thanh
nào. Cô đành đứng nhìn bóng dáng người đó từ xa… Chỉ cần có thể nhìn rõ
dung mạo của anh là cô đã mãn nguyện…
Bừng tỉnh từ trong mộng, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, mặc vào chiếc váy trắng cô thích nhất, chạy ra hàng net.
Cô ngồi trước máy tính, mở QQ. Sực nhớ ra trong danh sách bạn bè QQ sẽ
không còn tìm thấy cái tên muốn tìm nữa, thế giới bỗng chốc trở nên
trống rỗng!
Cô nhớ anh, chưa bao giờ khao khát muốn nghe anh kể chuyện cười đến thế…
Cô hiểu rằng, bây giờ đã không thể nữa rồi. Nếu có thể nhìn thoáng qua
nick của anh lần nữa, xác định anh thực sự đã từng tồn tại thôi cũng
thỏa nguyện!
Cô mở chức năng Search Friends tìm kiếm dãy số của anh, “Vĩnh viễn có xa không”. Năm chữ hiện lên trước mặt khiến tầm mắt cô
không thể dời đi.
Cô thận trọng mở profile của anh, thông tin cá nhân vẫn trống trơn như cũ, trang chủ cá nhân để link một website, phần tự
bạch cũng chỉ có hơn một câu: “Học định luật Lenz, biết rằng thế giới có co dãn; Học quy tắc L’Hospital, biết nhân sinh là hữu hạn! Vì vậy, ta
chỉ có thể tìm giải thoát trong vận động của Newton mà tự do chìm đắm…”
Một đoạn không chứa bất kỳ từ ngữ ủy mị hay bi ai nào nhưng không che giấu
được sự bất lực của một trái tim bị đâm thương tổn! Là cô đã làm tổn
thương anh, rất sâu, rất sâu! Cô đau lòng copy địa chỉ web anh để lại,
mở ra xem…
Một đoạn văn xuất hiện trước mắt:
1. Osama Bin
Laden nói: Trung Quốc là nước duy nhất trên thế giới không thể động vào. Nguyên nhân là: Tổ chức từng phái năm phần tử khủng bố tiến đến Trung
Quốc, kết quả một tên định đánh bom cầu vượt thì bị hoa mắt chóng mặt
trên cầu; một tên định đánh bom xe bus, không chen được lên xe; một tên
tính đánh bom siêu thị, điều khiển từ xa bị tịch thu; một tên định tấn
công tòa thị chính thì vướng vào ẩu đả, lúc bị đánh còn nghe thấy bà con la to “Cho mày kêu oan đó!”; một kẻ định đánh bom mỏ than, ném một cây
diêm làm nổ chết hơn trăm người nhưng về căn cứ sáu tháng sau vẫn không
thấy giới chức đưa tin, sau đó bị căn cứ xử tử vì tội nói dối và không
hoàn thành nhiệm vụ.
2. Chàng trai thu hết dũng khí hỏi cô gái thích mẫu đàn ông nào.
Cô gái đáp: Hợp ý em là được.
Chàng trai đỏ mặt hỏi lại: Nhất thiết phải đầu tròn hả? Đầu dẹp không được sao?(*)…
Cô che mặt, nước mắt nóng hổi rốt cuộc không kìm nén được nữa, tuôn rơi lã chã.
Chỉ có khoan dung như anh, thông minh như anh, săn sóc như anh mới có thể
trong lúc rời khỏi cuộc đời cô vẫn không quên vì cô mà lưu lại những
dòng an ủi cuối cùng…
Một người đàn ông như thế làm sao cô có thể
không thương cho được?! Cô đưa cánh tay lạnh như băng quệt nước mắt, lúc nhìn xuống dưới thấy có một nam sinh xa lạ kéo ghế ngồi xuống cạnh
mình, dùng ngón trỏ gõ gõ lên bàn trước mặt