
u ồn ào nhộn nhịp, Lăng Lăng vẫn im lặng như cũ. Uông Đào có
chút men say, bình thường luôn cẩn trọng từ lời nói đến cử chỉ hôm nay
lại nói càng ngày càng hăng. Lăng Lăng không thích đàn ông say rượu rồi
không kiểm soát được bản thân, nhưng cô không muốn khiến mọi người mất
hứng làm mất mặt Uông Đào nên đành trầm mặc ngồi đếm ngón tay. Hai trăm
chín mươi hai ngày…
So với hai trăm chín mươi mốt ngày kia cũng
không có gì khác biệt, cô ngày này qua ngày khác đều bận rộn, nhìn ngôn
ngữ lập trình máy tính mà choáng váng. Nhưng một tháng nay tinh thần cô
có chút bất an, cứ ẩn ẩn cảm thấy như có triệu chứng thiếu máu cơ tim.
Hôm qua cô đến bệnh viện của trường kiểm tra, định xem xem mình có chút dấu hiệu bệnh tim nào không nhưng gã lang băm kia đến cả CT cũng bắt cô
chụp mà vẫn không phát hiện ra vấn đề gì… bực bội nhất là hắn còn đề
nghị cô tới khám ở khoa tâm thần.
Cô tức muốn hộc máu, lúc ra cửa
nghiến răng nghiến lợi nói với Uông Đào: “Cha bác sĩ này có phải nhờ đi
cửa sau mới lấy được bằng tốt nghiệp không vậy?”
“Này!” Uông Đào kéo cô ra xa: “Em đừng nói năng lung tung, người ta nghe được thì không hay đâu!”
Cô không nói gì nữa, yên lặng rời khỏi bệnh viện. Uông Đào dù có giống anh, chung quy vẫn không phải là anh ấy!
Nếu là anh, anh sẽ nói: “Anh nghi tay bác sĩ này tốt nghiệp trường điều dưỡng quá…”
Cô nhất định sẽ mạnh miệng cãi lại anh: “Còn không phải tại anh sao: Thôi
được rồi, vì cớ gì lại đi đổi chữ ký cá nhân?! Còn đổi thành một câu
thiệt khó hiểu: Huyết ốc Trung Nguyên phì kình thảo(*) – cảnh giới tư
tưởng của Lỗ Tấn, Albert Einstein há có thể vươn tới!” Anh viết như vậy
bảo sao em không phát bệnh tim chứ!!!”
Có thể anh sẽ nói: “Anh sai
rồi, anh lập tức sẽ đổi sang một câu thật rõ ràng dễ hiểu: “Chỉ cần có
thể vun bón một đóa hoa, không ngại làm cỏ mục thối rữa.”
” Lăng Lăng chìm trong tưởng tượng không nhịn được mà mỉm cười, lúc ngước mắt lên
thì trùng hợp chạm phải ánh mắt thăm dò của Trịnh Minh Hạo. Cô đáp lại
anh ta bằng một nụ cười lịch sự yếu ớt, anh ta nhanh chóng dời tầm mắt,
tiếp tục cùng nhóm bạn chung phòng nâng ly! “Lăng Lăng…”
Uông Đào
vươn tay nắm lấy vai cô, kề mặt gần sát, trong hơi thở nồng nặc mùi bia, “Em chưa ăn gì cả, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
“Em no rồi.” Mùi
bia phảng phất trên người anh khiến Lăng Lăng cảm thấy khó chịu, cô
không tự chủ đẩy anh ra, dịch ghế về phía sau.
Trịnh Minh Hạo nhìn
khắp lượt một bàn toàn đồ ăn cay, gọi người phục vụ đến: “Cho thêm một
bát súp ngô trứng.” Khi súp ngô được mang tới, Trịnh Minh Hạo chỉ chỉ vị trí của cô, người phục vụ liền đặt bát trước mặt cô.
“Cảm ơn anh!” Cô ăn một thìa, mùi hương thơm ngọt, vị nhẹ nhàng dễ chịu, nuốt vào trong bụng cảm giác ấm áp khoan khoái.
Cô tươi cười nhìn về phía Trịnh Minh Hạo: “Không ngờ anh cũng là một người rất biết quan tâm, súp ngon lắm!”
“Còn phải nói.” Lý Vi ngồi bên cô không quên tranh thủ thể hiện bản lĩnh
thêm mắm dặm muối của mình: “Em đừng tưởng A Hạo cả ngày cà lơ phất phơ
mà lầm, cậu ta vậy chứ có tiếng là con trai tốt đấy.”
“Thật hả? Thực ra em lạc hậu thông tin lắm!”
Lý Vi kéo kéo ghế, xích lại gần một chút: “Bạch Lăng Lăng, anh có một chuyện từ lâu đã muốn hỏi em.”
“Chỉ số thông minh của em thấp lắm, đừng hỏi em cái gì sâu sắc cao siêu nhé.”
“Hôm đó ở hàng net, Đào Tử với A Hạo ở cùng một chỗ, tại sao em lại coi trọng Đào Tử mà không để ý tới A Hạo?”
“Các anh ấy ở cùng một chỗ ư?” Cô sửng sốt trong chốc lát, hoài nghi nhìn về phía Trịnh Minh Hạo.
Dù sao, nghĩ kỹ lại quả thực cũng có chút kỳ lạ, Trịnh Minh Hạo với Uông
Đào là bạn thân chí cốt, làm sao có thể trước khi nhận lời Uông Đào mà
cô vẫn chưa từng gặp mặt Trịnh Minh Hạo được chứ.
Trịnh Minh Hạo
thấy vẻ mặt ngờ vực của cô, còn nghiêm chỉnh trả lời: “Chúng ta đã gặp
qua rất nhiều lần, là do bộ dạng anh quá tầm thường nên không dễ gì để
lại ấn tượng cho người khác.”
Hai cậu bạn cùng phòng Nam Lộc và Cao
Nguyên còn trêu chọc: “Đừng có khiêm tốn, bộ dạng của cậu rất dọa người, chính cậu còn không biết à!”
“Sớm đã bảo cậu đừng có đi ra hù thiên hạ, cậu không nghe. Giờ thấy choáng chưa?!” Lý Vi lại dựa vào sát Lăng
Lăng thêm một tí, cười gian manh hỏi: “Nếu lúc đó em nhìn thấy A Hạo của bọn anh, chắc Đào Tử không có cơ hội nào nhỉ!”
Lăng Lăng vờ coi như đó là một câu nói đùa, thuận miệng đáp: “Vấn đề là anh Trịnh Minh Hạo sẽ không cho em cơ hội đâu!”
“Ai nói thế?” Lý Vi thấp giọng nói: “Nếu không em thử chọn lại một lần nữa xem…
” Lý Vi nói chưa dứt câu, một chai bia đã bay về phía anh ta, may là anh ta phản ứng đủ nhanh nhẹn, nghiêng người né tránh…
Sau khi tiếng vỡ choang của chai bia chấm dứt, tiếng quát mắng giận giữ của Trịnh Minh Hạo vang lên: “Mẹ kiếp, cậu đừng có ở đó nói xàm!”
———————-
(*) Đây là một câu trong bài thơ có tên “Vô đề” của Lỗ Tấn.
Lý Vi trừng mắt liếc nhìn hung thủ đối diện: “Xem cậu phát hỏa kìa, sớm
bảo cậu đi tìm cô nào đó dập lửa đi không nghe! Cậu xem Đào Tử người ta
tính tình thật là tốt!”
Đây là lần đầu tiên Lăng Lă