
của cô
dành cho anh. Định luật Newton là lý tưởng của anh chứ không phải là
phương thức tìm kiếm giải thoát…
Do dự nhiều lần, cô đem phần tự
bạch sửa lại: “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình
mà nở hoa…Đợi khi em hóa thành tro bụi, anh sẽ bắt gặp nụ cười của em!”
Anh không hiểu được chẳng phải càng tốt sao? Nếu không muốn làm hại một tài năng thì phải triệt để quên đi!!! Khiến cho hai người họ hoàn toàn quên đi mảnh ảo tưởng đẹp đẽ này, đặt một dấu chấm hết cho tình cảm, viết
nên một khởi đầu mới cho cuộc đời.
Nhưng Lăng Lăng không ngờ rằng,
trong phút giây giằng co ngắn ngủi trước khi từ bỏ hoàn toàn tình cảm
trong lòng, hệ thống QQ đã ghi lại thông tin cách đấy hai tiếng: “Rời
khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!” – khiến cho một người ở
bên kia bờ đại dương trong lúc buồn bực cầm chuột đã quyết định buông bỏ tất cả…
Anh đã trở lại, mang theo một tình yêu đắm say kiên định,
vượt qua thời gian lẫn không gian quay về tìm cô. Nhưng anh không thể
ngờ được rằng, anh mất công tỉ mỉ thiết kế một cuộc gặp gỡ bất ngờ lãng
mạn nhất, thổ lộ chân tình sâu sắc nhất, đến cả em họ, một tay lãng tử
tình trường, cũng phải thốt lên đầy cảm khái: “Nếu em là phụ nữ, nhất
định sẽ không lấy ai ngoài anh!”
Vậy mà người con gái anh yêu nhất
lại nỡ lướt qua anh như không thấy, tựa vào một chàng trai trông chất
phác thuần hậu cùng nhau rời đi…
Bó hoa tulip trong tay anh rơi trên mặt đất… Hóa ra, họ rốt cuộc chỉ là những người xa lạ với nhau, người
trong mộng khiến cô quyết định rời khỏi đất mẹ thực sự không phải là
anh!
Anh ngẩng đầu mỉm cười với ánh mặt trời, hai trăm chín mươi mốt
ngày, rốt cuộc đã sớm cảnh còn người mất! Điều duy nhất anh có thể làm
là chúc phúc cho cô, cầu nguyện người bên cạnh có thể mang đến cho cô
hạnh phúc!
******
Cuộc gặp gỡ trớ trêu nhất trên đời có lẽ chính là khi em với anh ở cạnh nhau vai kề vai nhưng ngay cả diện mạo của anh em cũng không nhìn rõ!
Ngày họ gặp nhau lần đầu tiên quả thực rất
kịch tính: Đông qua xuân tàn, mùa hạ lặng lẽ đến. Bất tri bất giác,
những cành đào trong vườn trường khẽ đong đưa làm rơi rụng những cánh
hoa màu hồng phấn, thường xuyên mang hương thơm mỹ lệ rải dưới chân
khách bộ hành, mặc người dẫm lên.
Trong phòng ngủ, Lăng Lăng ngồi
trước máy tính vắt óc tìm cách điều chỉnh chương trình vi tính, kết quả
trên màn hình liên tục hiện thông báo: “Thuyên chuyển dữ liệu không
thành công”, cô kiên trì bất khuất sửa đi sửa lại. Điện thoại trong
phòng reo, Lâm Lâm đang xem phim thần tượng Hàn Quốc nhấc điện thoại,
nói: “Vâng, cảm ơn ạ.”
Vừa dập điện thoại liền quay lại nói to với cô: “Lăng Lăng, dì dưới lầu nói có người tìm cậu đấy.”
Cô nhìn đồng hồ. “Chết rồi! Năm giờ mười rồi, Uông Đào hẹn tớ năm giờ gặp
nhau dưới lầu!” Cô vội vội vàng vàng thay bộ váy cùng đôi giày yêu thích nhất vào, chải chải vài nhát mái tóc dài qua eo, bước nhanh xuống lầu.
Vừa xuống tới cầu thang đã thấy Uông Đào đứng dưới tán cây anh đào vẫy
tay với cô.
Lăng Lăng vừa định cất bước liền phát hiện phía trước có một người đàn ông trông rất có khí chất đi tới. Áo sơ mi màu nâu nhạt,
quần tây màu cà phê đậm, màu sắc thâm trầm như thế phối hợp với nhau
không chỉ ôm lấy dáng người dong dỏng cao gầy của anh ta, mà còn làm bật lên vẻ nho nhã lịch thiệp từ bên trong. Đặc biệt trên tay anh ta cầm
một bó hoa tulip đen óng ánh sắc tím, thể hiện một cách hoàn hảo đẳng
cấp thưởng thức hơn người của anh ta.
Cô nghe thấy một nữ sinh thì
thầm nói sau lưng: “Đẹp trai quá đi! Là hoa tulip đen ánh tím đúng
không?! Lần đầu tiên tớ thấy đấy… Không biết ý nghĩa là gì nhỉ?”
“Tình yêu cao thượng, tình yêu vĩnh hằng, tình yêu thủy chung không thay
đổi…” Một nữ sinh khác nhỏ giọng nói: “Rất rất đẹp trai!”
“Thực có
khí chất nha!” Nghe bình phẩm như vậy, Lăng Lăng liền bỏ luôn ý định
nhìn kỹ dung mạo của người đàn ông kia, không phải cô không hiếu kỳ mà
do trước mặt bạn trai mình lại chằm chằm đi ngắm trai đẹp thì thật là
quá không tôn trọng dung mạo bình thường của bạn trai. Cô cụp mắt, bước
nhanh qua người đàn ông bảnh bao bên cạnh.
Khi hai người đi sượt qua nhau, cô ngoại trừ ngửi được hương hoa tulip thần bí huyễn hoặc, còn
ngửi thấy một mùi thơm tươi mát thấm đẫm lòng người, tựa như một mùi trà thanh đạm, nhất thời cô không nhớ ra được là mùi của loại trà xanh
nào…
Không thể tưởng tượng được trên thế giới lại tồn tại một người
đàn ông như thế, con người nồng nàn như mực, hương vị thanh đạm như
trà…
Chỉ một cái chạm nhẹ vai đã khiến Lăng Lăng cảm thấy chấn động
trong lòng. Đàn ông như vậy, vừa nếm qua tất sẽ say, làm sao có thể
thưởng thức kỹ càng được chứ…
Cô cố gắng áp chế mong muốn ngoái đầu
nhìn lại, mỉm cười vươn tay, chăm chăm hướng về phía Uông Đào đang đi
qua: “Em xin lỗi đã bắt anh chờ lâu như vậy.”
Uông Đào trìu mến khoác vai cô: “Đi thôi, bọn nó ở nhà hàng chờ mình lâu rồi.”
“Ồ! Lý Vi nhất định sẽ phạt anh uống rượu.”
“Không thành vấn đề, dù sao A Hạo cũng có thể vác anh về!”
******
Trong quán rượ