
cô, giọng nói sang sảng vang lên bên tai: “Truyện cười dù có nhạt nhẽo cũng không đến mức nhìn đến
rơi nước mắt vậy chứ?!”
Cô hờ hững liếc mắt nhìn qua anh ta, vì
trước mắt mơ hồ nên nhìn không rõ mặt mũi hắn. Cô quay mặt lại, chớp
chớp mắt tiếp tục đọc truyện cười.
3. Xem hết n bộ phim, cuối
cùng đã hiểu được cách phân cấp điện ảnh. Cấp bình thường: Đàn ông tốt
đến được với nữ chính; Cấp phụ đạo: Đàn ông hư hỏng đến được với nữ
chính; Cấp hạn chế: Người nào cũng đến được với nữ chính…
Nam sinh tự động thấy nhàm chán, vừa đứng dậy thì di động mới mua của cô reo lên.
Cô thở dài, đằng hắng cổ họng rồi mới bắt điện thoại: “Alô?!”
“Lăng Lăng, cậu chạy đi đâu vậy?” Là tiếng của Liên Liên.
“Mới đó đã nhớ tớ rồi à?”
“Không phải đã hẹn đi shopping cho vui sao?”
“Đi shopping á?!” Cô đã quên béng mất.
Cô nhíu chặt mày, tay cầm chuột vô thức đưa lên day day trán. “Ừ… Cậu ở trong phòng chờ tớ, tớ về tìm cậu ngay đây.”
Cúp điện thoại, cô vịn bàn máy tính đứng lên, vì cả ngày chưa ăn cơm nên
tay chân hơi bủn rủn, trước mắt bỗng tối sầm lại, cô đứng tại chỗ trong
chốc lát mới lấy lại sức, chậm rãi rời đi…
… Cô vẫn không biết, nam sinh trông không rõ dung mạo ban nãy chính là Trịnh Minh Hạo trong truyền thuyết.
Vài tháng sau. Một mùa đông lạnh giá lướt qua chỗ Lăng Lăng, cô từ phòng thi tiếng Anh cấp bốn bước ra. Bông tuyết từ trời cao lất phất bay,
trong suốt lấp lánh, lặng lẽ rơi xuống đất rồi tan vào trong bùn…Lăng
Lăng ôm lấy hai cánh tay, chống lại từng tia rét mướt đang len lỏi vào
tâm can, nhìn lên những bông tuyết lãng mạn cười buồn bã: Nếu số mệnh đã định phải hòa tan vào bùn nhơ, tội gì cứ phải sinh ra tinh khiết như
thế?
“Lăng Lăng!” Một tiếng gọi trầm tĩnh ôn hòa cất lên, giống như cảnh ảo giác trong mơ.
Cô quay lại nhìn, Uông Đào ăn mặc sạch sẽ gọn gàng đang cầm bó hoa bách hợp trắng muốt đứng trước mặt cô.
Một ngày mấy tháng trước, Lăng Lăng ngồi trong hàng net đọc truyện cười cả
đêm đến mức đầu váng mắt hoa, lúc đứng dậy suýt té ngã, may mắn có một
nam sinh đỡ lấy cô từ đằng sau. Cô định cám ơn, vừa quay đầu thì thấy
hiện lên trước mắt một khuôn mặt mình đã phác họa trong tim không biết
bao nhiêu lần.
Cô hỏi: “Là anh ư?”
“Bạn không sao chứ?” Vẻ mặt của anh ta quan tâm một cách xa lạ.
Cô cười cười, rời đi.
Từ đó Uông Đào kiên trì bền bỉ theo đuổi cô, giúp cô bổ túc xong khóa học
chuyên ngành máy tính, còn mỗi ngày phụ đạo tiếng Anh, anh không dùng
lãng mạn giả dối để theo đuổi tình cảm của cô, mà dựa vào sự ấm áp nồng
nhiệt mang đến cho cô cảm giác an toàn…
… “Anh là một người đàn ông
bình thường, nhưng anh sẽ dùng phương thức bình thường để yêu em trọn
đời trọn kiếp!” Hoa bách hợp trên tay Uông Đào run run trong gió lạnh,
cô nhận lấy, thương tiếc vuốt ve mặt cánh hoa đã bị gió lạnh thổi nhăn
nheo, trơ mắt nhìn đóa bách hợp mềm mại ở trong tay mình điêu linh tàn
tạ.
Cô nhắm mắt lại, chế ngự nước mắt đang chực trào ra, lẳng lặng
gật đầu! Số mệnh hoa tươi nếu nhất định phải héo rũ úa tàn thành tro
bụi, cần chi phải nở rộ cao ngạo như kia?! Khi Lăng Lăng mở to mắt mỉm
cười sáng lạn với Uông Đào thì vô tình trông thấy một nam sinh đang đứng cách đó không xa.
Ấn tượng đầu tiên anh ta để lại cho cô là vẻ
ngoài rất lạnh lùng, đứng tựa vai vào cây tùng phủ đầy tuyết, trên người mặc quần bò màu xanh cũ kỹ, áo khoác nâu bạc màu do giặt nhiều lần. Đôi môi mỏng ngậm hờ nửa điếu thuốc lá, khi hất lại mái tóc nhuộm nâu nhạt
bị gió thổi tung để lộ ra một chiếc khuyên màu bạc hình chữ thập trên
tai trái.
Lăng Lăng vốn không thích nam sinh ăn mặc như vậy, nhưng…
có lẽ là do anh chàng này dáng người quá chuẩn, có lẽ là do mặt mũi rất
đẹp trai cuốn hút, tác phong nổi loạn như thế bỗng dưng còn làm toát lên cá tính cùng sức hấp dẫn của anh ta…
Anh ta đón nhận ánh mắt của
cô, khẽ nhếch khóe môi, nửa điếu thuốc trong miệng bay xuống đất theo
một đường parabol hoàn hảo… Anh ta đi về phía cô, tay phải cọ cọ lên
chiếc quần bò mài, nhướng người về phía này. “Trịnh Minh Hạo. Bạn của
Đào Tử!”
“Chào anh!” Cô cười bắt tay, khi đầu ngón tay tiếp xúc với
lòng bàn tay anh ta, một cảm giác ấm áp mạnh mẽ chảy tràn vào huyết
mạch.
“Nghe danh đã lâu mà chưa thấy người.”
“Anh cũng thường thôi!”
Cô rút tay lại, vừa cười vừa nói: “Anh khiêm tốn quá!”
Ngay cả một kẻ cua mề lạc hậu như cô còn nghe danh anh ta nhiều đến phát thuộc làu, có thể thấy được anh ta hot đến mức nào!
Trịnh Minh Hạo vỗ vỗ vai Uông Đào: “Hôm nay tớ mời, chúc mừng người yêu trở thành thân quyến!!!”
******
Đêm đó, Lăng Lăng trở về phòng ngủ mở profile cá nhân. “Em là cây hoa loa kèn hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa…”
Cô nhất thời xúc động, ghi thêm một sâu phía sau: “Em là cây hoa loa kèn
hoang dã mãi mãi chỉ vì chính mình mà nở hoa… Rời khỏi đất mẹ là cái giá phải trả khi yêu anh!”
Cô không biết sửa như vậy có đúng hay không, nhưng cô hy vọng anh trong lúc đau khổ rối bời có thể bắt đầu mọi thứ
một lần nữa, hy vọng anh hiểu được: “Từ bỏ” chính là tình yêu