
của anh hồi nhỏ…”
Cô dường như thấy được sắc mặt trắng bệch của anh, cười càng khoái chí:
“Em còn nghe nói ông ấy không kiếm được vợ. Không còn cách nào khác, nhà nước đành phân cho ổng một hộ sĩ nữ!”
“…”
Một lát sau, anh nói: “Em thấy Albert Einstein là người thế nào?”
“Em không biết nhiều về ổng.”
“Thuyết tương đối của ông ấy là một kỳ tích.” “
À, đúng rồi… Em nghe nói đêm tân hôn ông ấy quên mang theo chìa khóa nhà,
còn vui vẻ ngồi trong viện nghiên cứu chỉ lên trời nói với vợ: “Tốc độ
di chuyển nếu vượt qua tốc độ ánh sáng, thời gian sẽ trở nên chậm đi…
Nếu em là vợ ông ấy em sẽ một cước đá bay ổng lên dải ngân hà luôn! Cho
ổng ra ngoài không gian từ từ mà nghiên cứu!”
“Em chắc chuyện này là thật chứ hả?”
“Đại khái vậy, chắc cũng không sai mấy đâu.”
“Vậy nhất định em không thích Dương Chấn Ninh rồi.”
“Anh nói cái ông tám mươi tuổi còn cưới cô học trò hai mươi tuổi của mình
làm vợ ấy hả?! Em rất thích ổng, có gan thách thức quan niệm thế tục,
rất táo bạo!”
“Ý anh nói là người Trung Quốc đầu tiên đạt giải Nobel.” Cô vò đầu.
“Thì vẫn là một người thôi!”
“…” Anh im lặng, phỏng chừng đang cực kỳ sốc.
Lăng Lăng quyết định không làm anh sốc thêm nữa, gửi đi một biểu tượng mặt
cười: “^_^! Với tư cách là người Trung Quốc, em cảm thấy rất hãnh diện
vì ông ấy! Cảm ơn anh!”
Thấy anh không nói gì, Lăng Lăng khẽ đánh: “Rất xin lỗi, em là một đứa con gái thật nông cạn!”
Anh đáp: “Em khiến anh phải nhìn nhận lại những nhà khoa học vĩ đại kia. Cảm ơn em!”
“Em với anh hay nói đùa, anh không cho là thực đấy chứ?”
“Rốt cuộc anh đã hiểu vì sao mình không kiếm được bạn gái…”
“Vì sao?” Cô chờ muốn gãy cổ, đinh ninh anh sẽ không trả lời thì đột nhiên anh nhắn lại: “Em không thích đàn ông không tâm lý.”
Một câu khiến cô hiểu được tâm ý của anh!
Nhưng anh sẽ không bao giờ biết được tâm ý của Lăng Lăng: Nếu thực sự
thích một người thì sẽ không mang tiêu chuẩn ra cân đo đong đếm. Khoảnh
khắc cô quyết định gặp anh, cô đã tự thuyết phục mình chấp nhận con
người ưu tú của anh rồi!
Bởi vì anh đã cho cô nếm mùi vị của tình
yêu – tim đập, nhớ nhung, dựa dẫm cùng ngưỡng mộ. Tiếc rằng mạng là hư
ảo, tình yêu là thật.Cô chỉ là một đứa con gái bình thường, không đẹp
nghiêng nước nghiêng thành, không có trí tuệ hơn người, không ôn nhu dịu dàng, chỉ với một chút dễ thương đáng yêu, cô có thể hấp dẫn anh được
bao lâu?!Anh chưa từng gặp qua cô, nhưng cô đã nhìn mình rất kỹ trong
gương, cô không đáng cho một người đàn ông từ bỏ lý tưởng cao đẹp như
vậy!
******
Thực tế chứng minh, lý trí của Lăng Lăng là đúng.
Chat QQ chẳng qua là hậu quả của cuộc sống hư không trống rỗng, lúc anh suy
sụp bất lực thì online chờ đợi cô suốt hai mươi tư tiếng, khi anh đã tìm được ánh bình minh, cật lực chạy về phía bầu trời của mình, anh liền
quên có một cô gái online suốt hai mươi tư tiếng chờ đợi anh. Cảm giác
ngày đêm chờ đợi một người bạn trên mạng log-in, ai chưa trải qua thì
không thể nào hình dung nổi.
Bất kể đang làm việc gì, khi Lăng Lăng
vừa nghe thấy tiếng báo hiệu có bạn đăng nhập, trong lòng đột nhiên lơ
lửng, lập tức chạy như bay về phía máy tính thì phát hiện hóa ra lại là
cái kẻ nhàm chán có một tiếng mà log-in log-out đến n lần, cô giận dữ
đem nick của hắn kéo vào blacklist, bực bội một hồi lâu.
Càng đáng
sợ hơn là sau đó còn sinh ra ảo giác âm thanh, nhiều khi đang xem tivi
mà cứ thoang thoáng nghe như có tiếng đăng nhập QQ, cô tức giận vào
phòng tắt QQ, nhưng chưa được năm phút lại bật lên!
Cô vò vò đầu, khinh miệt chính mình: “Thật chẳng có tí khí phách nào!”
Kỳ nghỉ hè trôi qua hơn phân nửa, Lăng Lăng ôm cái răng đau buốt nghiến
răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào danh sách bạn QQ, bạn bè của cô trừ
vài người quanh năm suốt tháng invisible là thoát nạn, còn đâu đều bị
xóa sạch.
Từ đó về sau, cô không còn nghe thấy tiếng đăng nhập QQ
nữa. Mẹ về nhà sau giờ làm thấy Lăng Lăng ngồi ngẩn người trước máy
tính, nói: “Cả ngày đều lên mạng hả con?”
“Không ạ, con nấu cơm xong rồi, chờ mẹ về ăn.”
“Không phải con đang yêu đó chứ?” Giọng điệu của mẹ mang vẻ tám phần khắng định, hai phần hoài nghi.
“Không đâu mẹ!” Cô chột dạ tắt màn hình, đứng lên: “Con đi mời ông ngoại xuống ăn cơm.” “Lăng Lăng, mẹ không phản đối con có bạn trai, có rảnh thì dẫn nó về nhà cho mẹ xem với.” Cô không định kể chuyện của mình, nhưng vì
không muốn mẹ cho rằng cô cố tình giấu diếm nên cô thản nhiên trả lời:
“Mẹ, con thích anh ấy, nhưng anh ấy đang học ở Mỹ.”
Từ cái nhíu mày rất khẽ của mẹ, Lăng Lăng đã hiểu thái độ của bà.
Không đợi mẹ lên tiếng, Lăng Lăng đã giành nói trước: “Con biết phải làm thế nào mà!”
“Khi nào cậu ta về nước?” Răng của cô đau như kim chích, cô cắn chặt miệng,
cắn đến mức chân răng muốn tê liệt: “Anh ấy định cư ở Mỹ.”
Mẹ nhíu
mày càng sâu, không nói chuyện nữa. Lăng Lăng cười bước qua, ôm lấy cánh tay mẹ: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, con với anh ấy chỉ là bạn thôi.”
Đằng
sau nụ cười, trong đáy mắt của cô ẩn chứa một nỗi cô đơn cùng chua xót
không ai có thể lý gi