
hòm sao, nhóm máu, sở
thích, huynh đệ tỷ muội, vân vân. Cố Quân Thanh mỉm cười nhất nhất đáp
lại. Nhưng ở thời điểm nàng muốn hỏi ba vòng, Dĩ Mạch chộp lấy một cái
bánh nhỏ nhét vào trong miệng nàng.
Đường Tiểu Âm cùng thức ăn trên bàn chiến đấu hăng hái, thỉnh thoảng chen vào một hai câu.
Nguyên Viên tửu lượng thực kém, cũng là người say đầu tiên trong tối
nay. Nàng như trước thực trấn định lấy dĩa quấn mỳ sốt cà chua trước
mặt, sau đó nói với Lí Thiến ngồi bên phải mình “Tiểu Âm, đợi lát nữa
trở về nhớ nhắc nhở ta đem chương trình học ngày mai chép lên máy tính.”
Dĩ Mạch:“…… Nguyên Viên, đó là Lí Thiến.”
Nguyên Viên: “Ta biết, ta đang muốn nói với ngươi.”
Đường Tiểu Âm: “…… Nàng hoàn toàn say.”
Mặt Dĩ Mạch cũng nóng đứng lên, nàng nhìn người bên cạnh mặt không
đổi sắc mà cười yếu ớt, căn bản không có một chút dấu hiệu say rượu.
Không khỏi thầm than, Lí Thiến con heo này, ầm ỹ muốn chuốc rượu cho hắn say. Nói cái gì “Ngươi đến muộn, cho nên ngươi uống một bình, chúng ta
bốn uống chung một bình”, kết quả người ta vững như thái sơn, chính mình ngược lại choáng váng hồ hồ.
Thời điểm gần kết thúc, Lí Thiến đầu óc choáng váng lại lần nữa phun
ra một câu kinh người:“Dĩ Mạch bảo nàng không nói cho ngươi, làm sao mà
ngươi biết ngực của ta ?”
Dĩ Mạch 囧.
Hắn cười “Căn cứ chiều cao cân nặng của ngươi cùng với tấm ảnh các ngươi chụp chung để đoán.”
Lí Thiến thở dài một hơi: “May mắn may mắn, bằng không ai gia đêm nay liền thừa nguyệt hắc phong cao đem Dĩ Mạch của ngươi giải quyết……”
Dĩ Mạch hắc tuyến: “Giải quyết cái đầu ngươi……”
Lí Thiến nghiêm túc:“Ngực của ta so với đầu quan trọng hơn.”
Đường Tiểu Âm phụ họa: “Bình xác thực có giá trị lợi dụng.”
Nguyên Viên ăn xong sợi mỳ ống cuối cùng, tìm được mặt Cố Quân Thanh, nói: “Cám ơn chiêu đãi. Tuy ta có khả năng say, bất quá có chút lời
muốn nói.”
“Dĩ Mạch đại đa số thời điểm đều rất ngốc, thuộc loại trì độn từ nhỏ đến lớn.”
“Ngẫu nhiên còn rất mơ hồ, đồ dùng vứt bừa bãi, làm việc vội vàng hấp tấp. Gặp chuyện cần người khác nhắc nhở.”
“Tính tình nàng quá mức nhường nhịn, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ
không phát hỏa. Người hiền lành một cục, cho nên thường bị khinh bỉ.”
Dĩ Mạch uể oải, nàng thực sự không có vô dụng như vậy nha……
“Nhưng nàng tâm địa thiện lương, đáng để cho người ta tín nhiệm. Cũng không bởi vì việc nhỏ mà tính toán chi li.”
“Nàng rất chấp nhất, đối với sự vật sự việc đều rất phân minh. Thị phi rõ ràng, sẽ không ở sau lưng tính kế người ngoài.”
“Nàng là cô nương tốt. Nhưng. Nàng từng gặp phải nam nhân không biết quý trọng, cho nên.”
“Ta hy vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng. Đừng làm cho nàng thương tâm.”
Dĩ Mạch nhìn Nguyên Viên ngồi đối diện, trong lòng tràn đầy cảm xúc,
đều là cảm tình muốn nói lại thôi, mênh mông, giống như dòng sông chảy
xuôi.
“Ta sẽ.” Cố Quân Thanh Thẩm mặc một lát trả lời. Dưới bàn, hắn đưa
tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ có chút lạnh lẽo, nắm chặt ở trong lòng.
Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đối diện với hai tròng mắt tối đen, tinh thần phấn chấn.
“Nhớ rõ lời người đã nói, bằng không, ta tuyệt không buông tha
ngươi.” Nguyên Viên híp mắt lại, mềm nhũn ngả xuống người Lý Thiến.
Đường Tiểu Âm cũng có chút choáng váng, bổ sung nói: “Ngươi đối với
Dĩ Mạch không tốt, phòng ngủ 512 phát lệnh truy nã đuổi giết ngươi, ngô, đánh thành tám khối……”
Lí Thiến miễn cưỡng duy trì trạng thái bình thường tọa tư sầu não: “A ~ ai gia có một loại bi thương khi gả nữ nhi……”
Dĩ Mạch khóc không ra nước mắt:“…… Về phòng ngủ ngủ đi!”
Một hồi Hồng Môn Yến sung sướng xong việc. Xét thấy ba người kia đều
bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, say rượu trở về dễ khiến cho
bác gái quản lý ký túc xá tra hỏi. Cố Quân Thanh trực tiếp triệu Tô Hi
đến, để cho nàng đem ba người kia vào khách sạn.
Cửa nhà ăn.
Dĩ Mạch cũng có chút choáng váng, bước đi lảo đảo. Nàng đang muốn đuổi kịp Tô Hi, lại bị người nào đó kéo cánh tay lại.
“Anh cũng say, làm sao bây giờ?” Hắn híp mắt cười.
“……Anh đi vững vàng như vậy, nào có bộ dáng say.” Nàng cao thấp đánh giá.
Hắn kề sát vào bên tai nàng, nhỏ giọng: “Có câu, rượu không say mỗi người tự say nha.”
Hơi thở mang mùi rượu truyền đến, làm nàng thấy ngứa ngứa, khuôn mặt không có hồng nhất, chỉ có càng hồng.
“Nương tử nàng giúp đỡ bọn họ khi dễ ta, vi phu thực thương tâm……” Hắn chơi xấu.
“Ai kêu phu quân đại nhân ngươi đưa một đống lễ vật, lại không có phần của ta?” Nàng vội vã tìm lý do.
Hắn ý cười dần dần dày lên, kéo tay nàng qua, động tác nhanh gọn luồn vào cổ tay nàng một sợi dây xích.
Một chuỗi hạt nhiều màu sắc. Hồng lam lục ba màu tương tác lẫn nhau.
“Đây là lễ vật anh tặng cho em.” Hắn xoa xoa đầu của nàng,“Không được vứt bỏ.”
Nàng 囧 囧 gật đầu, đang muốn nói lời cảm tạ, khóe mắt đảo qua một bên, lại thấy cách đó không xa có một người đang kinh ngạc nhìn về phía
mình.
Tống Úc Bạch.
Lần đầu tiên nhìn thấy An Dĩ Mạch, đã cảm thấy tiểu cô nương bé nhỏ này có một lực hấp dẫn chí mạng
Nàng ung dung đứng ở trước mặt Tôn Hải giằng co, hai tròng mắt sáng
ngời yên tĩnh giống n