Mạc Nhất, Chân Trời Góc Bể Tôi Quyết Tìm Được Em

Mạc Nhất, Chân Trời Góc Bể Tôi Quyết Tìm Được Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321933

Bình chọn: 7.00/10/193 lượt.

hù, nên hận thì hận, nên còn thì còn.

Bằng tốc độ nhanh nhất lao đầu vào học, mà cứ cách 3 ngày Mạc Nhất sẽ gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nghĩ không nhấc máy, nhưng hay là

nghe. Có lẽ nói chuyện lãnh đạm sẽ tốt hơn là không nhấc máy, tối thiểu

cũng có thể nghe được giọng nói của cô ấy. Cái này có tính là trả thù

không? Để không quên người đang ở Lạc Thành kia, đi học, ăn cơm, ngủ đều lơ đãng nhớ tới. Là hận đi, sự thù hận để không cho chính bản thân quên đi.

Có rất nhiều nữ sinh viên viết thư cho tôi, giống như trước đây, tôi

cũng không để ý mà nhét vào ngăn kéo. Cũng có rất nhiều người trực tiếp

thổ lộ, nhưng mà nhìn vào ánh mắt chứa đựng tình cảm của các cô ấy, tôi

lại nhớ tới Mạc Nhất, Mạc Nhất cũng từng dùng ánh mắt ấy mà nhìn tôi.

Hận Mạc Nhất, cô ấy làm tôi nhìn thấy người con gái khác cũng không có

hứng thú.

Nhiều ngày liên tục không nhận được điện thoại của Mạc Nhất, hoảng

hốt, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không? Tỉnh dậy cũng rất bi ai, cho

dù cô ấy đã là gì với mình đi nữa, thì vẫn lo lắng cho cô ấy. Không thể

lại yếu đuối như vậy nữa. Ném bất an vào một góc trái tim. Mạc Nhất, về

sau tôi không muốn bị chị quấy nhiễu.

Rốt cuộc Mạc Nhất cũng gọi điện, nghe được một tiếng “Alo” kia, cả

người tôi đều thả lỏng, không có chuyện gì là tốt rồi. Trong điện thoại, cô ấy nói một đồng nghiệp sinh em bé, gọi là Đồng Đồng, hỏi tôi cái tên đó có hay không. Không thấy khó hiểu với cách nói chuyện của Mạc Nhất,

cô ấy vẫn rất thích trẻ con, chỉ là nghe được tôi trả lời, đầu dây bên

kia có tiếng khóc.

Tết Âm lịch đến rất nhanh, tôi không về Lạc Thành. Nhìn không khí tết nhà nhà giăng đèn kết hoa, tôi như điên nhớ đến Mạc Nhất, nhưng hận ý

cũng úp về như đào sơn lấp hải. Từng có những tết Âm lịch vui vẻ như

vậy, tôi viết câu đối, sau đó để cô ấy vui vẻ nhận lấy, làm một bàn đồ

ăn thật lớn, rót một chút rượu rồi nâng chén, mua pháo, ra ngoại ô vui

vẻ đốt đón tất niên. Mà bây giờ cái gì cũng không có, chỉ có một mình

tôi cô đơn ở phòng ngủ, úp mì ăn liền chờ tất niên. Hạnh phúc cách tôi

thật xa.

Năm nhất trôi qua thật nhanh, mà tôi chỉ còn lại vài học phần. Gửi

một tấm chi phiếu về cho Mạc Nhất, đây là tiền tôi đi làm công ty kiếm

được. Tình của cô tôi chỉ còn thiếu nợ một chút, tôi tin là rất nhanh có thể trả được. Lại một kì nghỉ đông nữa, Mạc Nhất lại nhắc tới cậu bé

Đồng Đồng kia, có vẻ rất yêu thương cùng chiều chuộng cậu ta. Có chút

chua, trước kia Mạc Nhất chỉ thích mình tôi, cô ấy còn cho rằng ngay cả

những đưa trẻ khác ở trong ti vi cũng không bằng tôi. Lúc đó, tôi độc

chiếm toàn bộ yêu thương trong ngôi nhà của Mạc Nhất. Mạc Nhất, Tiêu Hà

đi rồi, chị lại tìm được thế thân nhanh như vậy sao? Chị không chịu được tĩnh mịch đến vậy sao? Điện thoại cầm trong tay cơ hồ bị bóp nát, Mạc

Nhất, Mạc Nhất, tôi hận chị!

Ngày đó, trong giờ tập bóng rổ thấy Mạc Nhất, tay cô ấy ôm một đứa

nhỏ. Tưởng bị nữ sinh vây quanh, ngẩng đầu lên, người đã không còn ở đó. Tôi cười nhạo chính mình hoang tưởng, Mạc Nhất cũng không đa sầu đa cảm như vậy để đến đây nhìn lén mình. Hơn nữa Mạc Nhất không có khả năng có con, cô ấy không có khả năng kết hôn. Người kia tuyệt đối không phải

Mạc Nhất!!! Tuyệt đối không phải!!!

Năm thứ hai, nhờ thành tích học tập nổi trội của mình, tôi được Viện

quyết định đưa tôi sang Mĩ du học, lấy bằng thạc sĩ kinh tế. Rất lâu,

đầu điện thoại bên kia Mạc Nhất không có tiếng trả lời.

Ở Mỹ mặc dù rất đầy đủ nhưng cũng rất mệt, nhưng dù có mệt đến đâu,

tôi cũng không quên ghi tội Mạc Nhất, một hành động bình thường, một câu nói thoáng qua… đều khiến tôi không quên. Tôi quy hết thảy những suy

nghĩ ngày thành hận, bởi vì hận cho nên không quên.

Bị Catherine đeo bám chình là điều khó chịu duy nhất của tôi ở Mỹ,

Catherine là con gái của tổng giám đốc, xinh đẹp mà mạnh mẽ. Đại tiểu

thư ở trong đại sảnh làm khó dễ người khác, vừa lúc tôi đi qua liền

không côu được, chỉ trích cô ta vài câu, ai ngờ lại bị cô ta đeo bám,

thật hối hận bản thân lắm miệng. Kể từ đó có thế nào cô ta cũng bám lấy

tôi. Mà có vẻ giám đốc cũng hy vọng tôi có thể trở thành con rể ông ta.

Tôi chưa từng nghĩ đến hôn nhân, cho dù có, cũng không có khả năng lấy

một người đàn bà như vậy về nhà, có kết hôn cũng phải lấy loại ngốc

nghếch như Mạc Nhất. Tôi bị ý nghĩ này của bản thân làm hoảng sợ, Mạc

Nhất, Mạc Nhất, cô ấy có ảnh hưởng rất lớn với tôi, không nên như vậy!

Cứ như vậy, tôi ngây người ở Mỹ hai năm, tốt nghiệp thạc sỹ. Công ty

muốn giữ tôi lại ở tổng công ty, nhưng tôi từ chối, 4 năm, tôi cũng nên

trở về Trung Quốc gặp lại Mạc Nhất, đến lúc rồi. Điều tính sai duy nhất

là xem nhẹ cái đuôi Catherine. Một màn “xảo ngộ” ở sân bay làm tôi chán

ghét cô ta tới cực điểm.

Mạc Nhất đứng ở cửa chờ, cô ấy vẫn vậy, vẫn giống như tôi rời đi, vẫn hiền lành, trẻ con như vậy. Khuôn mặt không che lấp được sự hưng phấn,

như ma xui, quỷ khiến kéo Catherine vào trong lòng. Mạc Nhất không dám

tin, nụ cười cứng lại trên môi cô. Tôi âm thâm cười lạnh, cô ấy sẽ không nghĩ tôi là của cô đi. Catherine lại


Old school Easter eggs.