
ệu trưởng nói muốn nhận nuôi tôi!
Vì vậy, tôi ra khỏi nhà mình, đến nhà cô. Cô không bắt tôi gọi cô là
“mẹ”, cũng không có khả năng trở thành mẹ của tôi, cô còn rất trẻ. Rất
cảm kích cô, cũng không nghĩ ăn không trả tiền, cho nên mỗi ngày tôi đều dậy rất sớm làm điểm tâm. Ở nhà tôi trước kia, tôi cũng làm như vậy.
Cô Mạc đối với tôi rất tốt, cái gì cũng hỏi ý kiến tôi, chỉ là thường xuyên sờ đầu hay hôn lên mặt tôi. Tôi không có thói quen tiếp xúc nhiều với người khác nên thường xuyên đỏ mặt, nhưng cô lại bảo tôi là “thiên
sứ”, tôi không giống họ, không có mệnh tốt như họ.
Trên lớp vẫn có vài đứa bạn nhìn tôi không vừa mắt, nói tôi cướp “bạn gái” chúng nó, thật sự tôi bị đeo lấy cái tội này, lũ chúng nó chỉ là
lũ mơ mộng hão huyền, con gái chẳng có một chút hứng thú với chúng.
Không thể tượng tượng được, chúng nó hợp lực lại đánh tôi, tôi cũng
không sợ, lao vào cùng chúng nó đánh nhau. Lúc cô Mạc đến, tôi đã bị
đánh cho bầm dập, nhưng bọn kia cũng còn chút nghĩa khí, không chạy đi.
Đương nhiên cô Mạc bảo vệ tôi, giận dữ mắng chúng nó một lúc, bất quá
còn tưởng sẽ phạt chúng nó.
Lúc bôi thuốc cho tôi, mắt cô Mạc có chút ướt, tôi rất cảm động, nhất định tương lai tôi phải báo đáp cô thật tốt. Còn chưa nghĩ ra phương
pháp báo đáp, thì cô đã mang tôi đi học TaeKwonDo, thật vui, sau này
không còn ai dám bắt nạt tôi.
Cô Mạc có rất nhiều sách văn học, còn có một quyển Hán ngữ rất dày,
tôi lật ra coi. Nói thật, sách tiểu học rất đơn giản, đọc thấy có chút
phiền phức. Ước mơ của tôi là kiếm đồng tiền lớn, vậy phải sớm học xong
đại học. Cô Mạc rất thích cuối tuần nào cũng đi công viên, loại vui vẻ
này tôi không có hứng thú, tôi ngồi trên xích đu, nhìn cô vui quên trời
đất. Cô cũng thật giỏi, chơi còn khỏe hơn cả lũ nhóc ở xung quanh, rất
hăng hái. Thích nhất là cô chơi đủ rồi, liền đưa tôi đi nhà sách, thích
mua sách gì thì mua. Loại sách gì tôi cũng xem, từng chút một tích lũy
kiến thức, nhưng mà thích nhất vẫn là sách kinh tế.
Ngày thi tốt nghiệp, Mạc Nhất thật ngốc, chắp hai tay cầu nguyện tôi
được điểm tiếp, cô đối với tôi vẫn chưa thật sự tin tưởng. Đề bài rất
đơn giản, nhưng tôi có ý nói đùa rằng còn có thể qua. Cuối cùng, tôi
đứng thứ nhất, không sai lệch lắm so với dự kiến của tôi. Đương nhiên
trường tốt nhất muốn tuyển tôi vào, cũng miễn học phí. Lấy tiền lương
của Mạc Nhất ngốc kia mà đóng học phí thì chúng tôi chỉ có thể ăn không
khí.
Tôi cũng đọc rất nhiều sách về máy tính, nhưng số máy ở trường thật
quá ít, không đủ để dùng. Không thể tin được Mạc Nhất lại muốn mua máy
tính cho tôi, không nghĩ mình đã lộ ra sơ hở lúc nào, nhưng không quan
trọng, tiền lương của Mạc Nhất thật sự là rất thảm hại. Nhưng cô phải
làm giáo án lên nhất định phải mua. Tôi biết trong trường có thể mở
phòng máy cho giáo viên bất cứ lúc nào, làm giáo án chỉ là cái cớ. Không lay chuyển được bộ dáng đáng thương của cô, tôi chọn một mức giá hợp
lý. Không ngoài dự liệu, máy tính vào phòng của tôi, mà Mạc Nhất nghĩ đã gạt được tôi, vừa huýt sao vui vẻ vừa nấu cơm, cô ấy đánh giá chỉ số
thông minh của mình cũng thật cao.
Mạc Nhất rất giống gà mẹ, cũng giống bà cụ non, rất nghiêm khắc quy
định giờ nghỉ ngơi của tôi, vừa dùng máy tính được 2 tiếng liền gõ cửa
bảo tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. Vì không muốn cô ấy thất vọng, tôi rất thành thật nhận yêu cầu này của cô ấy. Không thể tưởng tượng được, cô lại
viết tờ giấy “Uy hiếp”, 11 giờ không ngủ liền đánh đòn. Nhưng Mạc Nhất
đã quên tôi là người như thế nào, bất quá, tôi còn biết hạn chế bản thân nghe theo. Tuy tôi có chút thất vọng nhưnh kiên quyết không để cô ấy
biết.
Hôm đó, tan học về có xảy ra tai nạn xe cộ, đến 7 giờ còn chưa thông
đường, tôi biết nhất định Mạc Nhất đã lo đến phát điên rồi, cô từng kể
chuyện của bố mẹ mình, cô ấy chắc đang rất sợ hãi, cầm túi xách liền
chạy thẳng về nhà, ở dưới lầu đụng phải dáng vẻ mất mát của Mạc Nhất, cô ôm tôi khóc. Tôi cũng ôm cô ấy, trong lòng trào lên cảm giác ấm áp cùng cảm động, nếu trên thế giới này thực sự có thiên sứ, thì Mạc Nhất mới
chính là thiên sứ, là thiên sứ hộ mệnh của tôi.
Mạc Nhất yêu, nghe giọng nói ấp úng cùng khuôn mặt hồng hồng là có
thể biết được đáp án. Không nói lên trong lòng là cảm giác gì, chỉ cảm
thấy rất không thoải mái, như cái gì đó mình rất thích bị cướp mất,
nhưng không thể ngăn cản, Mạc Nhất đã vì tôi mà hy sinh quá nhiều, tôi
biết, lần hẹn hò trước làm cô rất buồn. Cố gắng đọc sách để không nghĩ
đến cảnh Mạc Nhất ở cùng người đàn ông không quen biết kia, nhưng vẫn
không thể tập trung được. Ba tháng đó thật phiền phức, cô giáo ở trên
lớp cũng thấy sự bất thường ở tôi, liền nói chuyện với tôi vài lần lại
càng khiến tôi khó chịu. Không quá hai ngày sau, Mạc Nhất dẫn người đàn
ông kia về. Tôi nặng nề nấu cơm nhưng cũng không có tâm trạng ăn gì, úp
sấp người trên giường chán nản lại nghe được tiếng tranh chấp từ phòng
khách. Người đàn ông kia bắt Mạc Nhất chọn lựa giữa tôi và anh ta. Tôi
thực sự hoảng sợ, tôi không muốn rời xa Mạc Nhất, cô là người mà tôi
quan t