
n cạnh có một lớp học dương cầm,
không ngờ giáo viên lớp học ấy trông thấy tôi, nhìn ngón tay tôi rồi hỏi có muốn vào lớp cô ấy học không, học miễn phí, ngẫm lại không cần phải
làm hao hụt số tiền gửi ngân hàng mà còn học được thêm thứ mới, tôi
không hề khách khí đồng ý'> ngẫm kỹ cũng là buổi tốt nghiệp nên tôi đồng
ý.
Về nhà, bật đèn thấy vẻ mặt lặng thinh ẩn chứa cơn bão táp của Mạc
Nhất. Lần đầu tiên tôi thấy Mạc Nhất phẫn nộ như thế, nhìn tôi. Tôi cũng không biết vì sao cô ấy giận, nhưng cách giáo dục của Mạc Nhất luôn
luôn rất dân chủ nên tôi lựa chọn cũng không can thiệp không hỏi nữa.
Tôi giải thích, cam đoan với cô ấy sẽ không bao giờ giấu giếm cái gì với cô ấy nữa, kỳ thật thì tôi cũng chẳng giấu cô ấy cái gì, cô ấy không
hỏi, tôi không chủ động nói chuyện, không phải cố ý không nói cho cô ấy.
Sáng sớm hôm sau, Đừng Nhất vẫn còn phụng phịu, tôi nói hết những gì
mà tôi nghĩ là cô ấy chưa biết, nếu nói là giấu, chắc chỉ có mỗi một
việc là tôi giúp người ta làm công việc lập trình. Không nói vì sợ cô ấy sẽ lo lắng, đau lòng. Thương tâm vì cô ấy nghĩ tôi không xem cô ấy là
người thân, muốn sớm thoát ly khỏi cô ấy; lo lắng vì sợ cô ấy cho rằng
việc đó sẽ khiến tôi xao nhãng chuyện học hành. Nói hết tất cả, Mạc Nhất vẫn không hề phát ra một tiếng động. Tôi chỉ còn cách gọi một cuộc điện thoại cho bạn tốt của cô ấy, cô giáo môn toán để cầu cứu.
Nói oán hận một hồi, Mạc Nhất mới tha thứ cho tôi. Cuối cùng thì cũng qua đi, tôi thở ra một hơi. Trái tim Mạc Nhất luôn mềm như thế, tôi còn phải quan tâm thật nhiều với cô ấy, để cho người ta không lợi dụng nó
mà lừa cô ấy.
Ở trường có tổ chức đi chơi xa, đến suối nước nóng hai ngày một đêm.
Mạc Nhất không vui, cô ấy cho rằng trước kỳ thi đại học phải tranh thủ
từng giây từng phút mà học bài. Nhưng vẫn giả bộ như không có gì cho tôi đi. Đến nơi tôi có gọi một cuộc điện thoại báo bình an cho cô ấy. Ở đầu dây bên kia giọng cô ấy hữu khí vô lực, làm bộ không muốn nói nhiều với tôi. Khiến người ta thập phần lo lắng, cô ấy bị ốm phải không?! Vội
vàng nhảy lên chuyến xe cuối cùng để về nhà, đẩy cửa buông hành lý đi
nhìn cô ấy, lại nhìn thấy Mạc Nhất ôm áo ngủ của tôi ngủ trên giường của tôi, một cảm giác rất lạ nổi lên trong lòng tôi, còn chưa kịp nghĩ cái
gì, Mạc Nhất kinh hoảng chạy lại ngã trước mặt tôi, tôi chạy ra đỡ lấy
cô ấy. Cô ấy ngẩng mặt ngước nhìn tôi, trong mắt có sự si mê ái mộ mà
tôi vô cùng quen thuộc. Muốn lùi bước, cô ấy lại vươn tay ra, xoa mặt
tôi, đầu lưỡi ẩm ướt bao lấy môi tôi, dục vọng dâng trào, nhưng tôi
không thể, Mạc Nhất chính là thân nhân của tôi. Đẩy cô ấy ra, cô ấy lại
ôm càng chặt hơn, tay cô ấy ôm làm tôi không còn kiềm chế được dục vọng
của chính mình, mắt đột nhiên đỏ, không còn lo bóng gió gì nữa, cũng cô
ấy ngã xuống giường.
Kích tình qua đi, lý trí lại bừng tỉnh. Nhìn cơ thể trần trụi của
mình và Mạc Nhất, cảm thấy thật bẩn, đó là cảm giác loạn luân đau đớn
tràn ngập cả trí não. Mạc quần áo ngồi bên cửa sổ, một màn Triệu Tú Mỹ
quyến rũ tôi lúc trung học lại hiện lên, tự nhiên tôi thật hận thật hận
Mạc Nhất. Cứ nghĩ cô ấy xem tôi như con cô ấy, không ngờ mục đích của cô ấy là đây! Còn tôi lên giường với người mà bản thân kính yêu nhất! Lên
giường với chính người thân của mình! Nguyên lai thiên sứ và Triệu Tú Mỹ đều giống nhau, ti bỉ đến mức học trò của mình cũng có thể xâm phạm!
Sau khi tỉnh lại, Mạc Nhất cũng áy náy. Tôi lạnh lùng liếc cô ấy một
cái rồi rời khỏi nhà. Tôi đi lang thang trên đường, những suy nghĩ cứ ám ảnh: một người mẹ không quan tâm luôn lượn lờ quanh những người đàn
ông, Triệu Tú Mỹ bề ngoài thì đạo mạo, đoan trang nhưng bên trong thì
phóng đãng, Mạc Nhất câu dẫn chính người thân của mình. Mạc Nhất, Mạc
Nhất, sao Mạc Nhất cũng có thể như vậy?! Chị là người tôi tôn kính nhất!
Đi một ngày, cuối cùng tôi cũng về ngôi
nhà đã từng ấm áp trước kia. Không đi bởi vì tôi có hận cô ấy như thế
nào thì cũng không thay đổi được chuyện cô ấy đã từng yêu thương, chăm
sóc tôi. Sẽ đi, nhưng không phải bây giờ, sẽ đi nhưng cũng sẽ quang minh chính đại nói với cô ấy.
Mạc Nhất từng hỏi tôi sẽ vào đại học gì, tôi nói là đại học C ở Lạc
Thành, rất gần nhà. Nếu không có tôi, nhất định Mạc Nhất sẽ mất ngủ. Mà
bây giờ, tôi muốn đi đại học A, trường đại học tốt nhất cả nước. Mạc
Nhất, ân tình của chị tôi sẽ nhanh chóng trả lại.
Ánh mắt Mạc Nhất vẫn như vậy. Đêm hôm đó, tôi hiểu được, đôi mắt của
Mạc Nhất chính là đôi mắt người con gái nhìn người con trai mình yêu.
Nhưng, Mạc Nhất, tôi hận chị, hận chị hủy hoại hình ảnh người tôi tôn
kính nhất, hận chị hủy hoại thế giới duy nhất tôi được an ủi.
Qua cửa soát vé, xoay người nhìn Mạc Nhất, hai mắt cô ấy rưng rưng
muốn khóc, nhưng không dám. Trong lòng đau xót, Mạc Nhất, không cần làm
dáng vẻ vô tội này sẽ chỉ làm tôi hận cô hơn. Kiên định lên máy bay,
không hề hồi tưởng lại chuyện trước kia.
Bước trên miền đất xa lạ, không lạ lẫm cùng không quen. Tiêu Hà, mày
phải tốt nghiệp thật nhanh, làm chúa tể của chính mình, nên trả thù thì
trả t