
sán vào lòng tôi, cố nén lại cảm
giác chán ghét, dùng tiếng Trung chào hỏi với Mạc Nhất, giới thiệu
Catherine là bạn gái của tôi. Mạc Nhất miễn cưỡng cười vui, dọc đường đi rất im lặng, cô ấy muốn khóc nhưng lại nhịn xuống. Tôi không muốn về
nhà, không muốn nhớ lại một đêm kia với Mạc Nhất, hơn nữa với cá tính
của Catherine sẽ lại làm tổn thương cô ấy. Tôi hận Mạc Nhất, nhưng cũng
không để cho ai bắt nạt cô ấy, không phải không có đạo lý sao? Trên bàn
cơm Mạc Nhất rất đau, Mạc Nhất làm tôi cũng đau. Đây là cái mà cô ấy nên nhận, vì cái gì mà tôi cũng đau như vậy?
Không ở lại tổng bộ nhưng công ty quyết định cho tôi nhậm chức giám
đốc điều hành khu vực Trung Quốc, để cảm ơn ông chủ đã giúp đỡ tôi rất
nhiều, tôi đồng ý. Sau ngày về nước công việc rất bận rộn, gặp gỡ khách
hàng, về khách sạn, nhân viên tiếp tân có giao cho tôi một phong thư,
bên trên là chữ viết quen thuộc của Mạc Nhất. Bỗng nhiên tôi hoảng hốt,
run run mở ra, bên trong là tờ chi phiếu mà ba năm trước tôi đưa cho cô
ấy. Mạc vừa mới đi rồi, tôi lại bị bỏ rơi.
Sẽ không, Mạc sẽ không đi đâu, nhưng sao điện thoại không thể gọi được.
Mạc Nhất cô thật độc ác, nhưng tôi thề, nhất định tôi sẽ tìm được cô, đã làm sai còn có thể thanh thản mà rời đi như thế hay sao?
Tìm đến thám tử tư tốt nhất Lạc Thành, tôi muốn hắn phải tìm được Mạc Nhất bằng tốc độ nhanh nhất. Hai tháng trời thật nhiều việc khó khăn
như thế, tôi gọi điện thoại cho ông chủ “mời” ông ấy đem con gái về,
bằng không, tha thứ tôi không thể tiếp tục công tác. Nhớ Mạc Nhất, nhớ
bộ dáng ngốc nghếch của cô ấy, nhớ dáng vẻ cô ấy cười to sảng khoái. Mạc Nhất, nếu muốn mọi chuyện chấm dứt thì phải có sự cho phép của tôi, còn cô không có tư cách, không có!
Ngày đó có kết quả điều tra khiến tôi càng thêm hận cô ấy.
Tôi lại có một đứa con trai, Đồng Đồng trong miệng cô ấy chính là con tôi, còn tôi chẳng hay biết cái gì!
Năm ấy người tôi nhìn thấy ở sân bóng rổ cũng là cô ấy, cô ấy làm sao có thể, làm sao có thể nhẫn tâm để cha con tôi cốt nhục chia lìa, sao
có thể có quyết định cay độc để con trai tôi bị người đời thóa mạ là đứa con không cha? Mạc Nhất, cô điên rồi! Tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu!
Trong vườn trẻ tôi nhìn thấy rồi, con tôi đang chơi rất vui vẻ, gọi
Mạc Nhất rất lớn. Bọn họ vui vẻ như thế, hạnh phúc như thế, còn tôi lại
như người điên tìm bọn họ khắp nơi, 4 năm, một mình cô đơn 4 năm, còn
Mạc Nhất có con ở bên cạnh!
Đồng Đồng cảnh giác nhìn tôi, lòng tôi chua xót, là con tôi, cũng
không biết tôi là ai. Ngồi xổm xuống khẽ vỗ vỗ đầu thằng bé, Đồng Đồng,
ba thật sự xin lỗi con, không ở bên con chăm sóc yêu thương con, nhưng
ba nhất định sẽ bù đắp cho con.
Giao bảng đăng ký kết hôn cho thư ký bảo cậu ta tới dân chính cục
đăng ký, tôi cưới Mạc Nhất, cưới người phụ nữ tôi từng coi như thân nhân ruột thịt, thật sự là châm biếm! Đêm tân hôn, tôi ở văn phòng ngây ngốc đến tận khuya mới về, Mạc còn ngồi ở đầu giường đỏ mặt chờ tôi, cô ấy
vẫn còn muốn tôi như thế sao? Không bằng tôi đặt cô ấy dưới thân, cơ hồ
là vô cùng thô lỗ mà cưỡng hiếp cô ấy, bên dưới cô ấy đau đớn không
ngừng rơi lệ, nhưng vẻ mặt lại là cam tâm tình nguyện. Mạc Nhất, cô cần
đàn ông đến thế hay sao?
Ký xong hợp đồng, tôi thoải mái ngồi ở một nhà hàng ăn cơm trưa muộn, ngoài cửa một thân ảnh cầm fastfood đi về phía tôi, là Tiêu Điệp, người mẹ như con bướm yêu hoa của tôi. Bà chần chừ nhìn tôi, tự nhiên tôi
thấy thật buồn cười, cho tới bây giờ một người phụ nữ lúc nào cũng muốn
hưởng thụ những thứ cao cấp như bà ta lại có thể ăn thức ăn nhanh. Phải
rồi, bà đã già đi, nếp nhăn trên khóe mắt thật rõ ràng, tuổi tác cao suy cho cùng thì chẳng còn khách nào muốn bà ta nữa.
“Con là Tiêu Hà sao?”
Tôi điếng ngươi nhìn chằm chằm vào bà ta, bà ta vẫn nhớ Tiêu Hà, còn nhớ đến đứa con bà ta đã từng sinh ra này.
“Tiêu Hà, có đúng là con không, mẹ rất nhớ con.” Tôi ghê tởm nhìn bà
ta biểu diễn. Nhớ mà còn độc ác vứt bỏ đứa trẻ mới 11 tuổi là tôi hay
sao? Lôi kéo góc áo tôi, nước mắt nước mũi đầm đìa. Trước đây bà nuôi
tôi 11 năm, bây giờ tôi trả lại cho bà, cho bà có cơm mà ăn.
Tiêu Điệp nhìn Mạc Nhất với ánh mắt tràn đầy khinh thường, bà ta đã
quên sự thật bà ta từng là gái hồng lâu. Mạc Nhất dùng thái độ dễ chịu
tha thứ, không phải tôi không biết thủ đoạn của Tiêu Điệp là không ai bì nổi, nhưng tôi lựa chọn làm ngơ. Đối với Mạc Nhất tôi cũng không đối xử tử tế, chẳng phải đã thỏa mãn yêu cầu của cô ấy rồi hay sao? Đó là
những gì cô ấy mơ tưởng muốn có từ trên người tôi còn gì. Tuy tôi cũng
có dục vọng của riêng mình, nhưng thà rằng tôi tự mình đi giải quyết còn hơn bước vào phòng cô ấy, cho cô ấy.
Xung đột giữa Mạc Nhất và Tiêu Điệp sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, vấn
đề là cả hai người đó đều chọn địa điểm là nhà tôi, muốn tôi xử lý hay
sao? Tiêu Điệp chỉ biết sử dụng chiêu thức một khóc hai làm loạn ba thắt cổ, còn Mạc Nhất thì quật cường luôn cho mình là đúng, cô ấy chưa một
lần nghĩ rằng bản thân cô ấy đã sai, tất cả đều chọc giận tôi lại bị
tiếng khóc lóc càng thêm nháo loạn, vì