
thế mà có một cái bạt tai, trong
nháy mắt Mạc Nhất ngã nhào xuống đất, tôi không thể tin bản thân tôi có
thể làm được chuyện tàn nhẫn như thế. Chưa kịp thu lại cánh tay phải của mình thì chính lý trí đã bảo tôi rằng tôi là người ra tay chứ không
phải ai khác. Máu từ khóe miệng Mạc Nhất chảy ra, màu đỏ tươi ấy thật
chói mắt khiến trái tim tôi đau đớn. Mạc Nhất, tôi không phải cố ý đâu.
Tôi chỉ muốn tự cho tôi hai cái tát, muốn chặt ngay cái tay phải đi,
càng muốn tiến lên ôm lấy cô ấy, nhưng thái độ của Mạc Nhất khiến tôi
không dám bước lên. Đau thương như thế, tuyệt vọng như thế, cô ấy nắm chặt lấy cổ áo của mình không nói nên lời.
Tiếng khóc của Đông Đồng khiến cô ấy bừng tỉnh, cô ấy xoay người ôm
Đồng Đồng đi lên lầu. Tất cả xung quanh không còn thứ gì lọt vào mắt cô
ấy nữa. Đột nhiên tôi thực sự sợ hãi, đứng ở cửa phòng nghe tiếng động
bên trong, tay không thể nào đưa lên gõ cửa. Mạc Nhất, tha nhứ cho tôi,
tôi thật sự không cố ý.
Một đêm không ngủ, nhớ lại từng chuyện từng chuyện khi ở bên Mạc
Nhất. Tất cả yêu thương của Mạc đều dành cho tôi, quan tâm đến thế, che
chở cho tôi đến thế. Mà để nhận lấy một cái tát của tôi. Cô ấy thương
tâm, tuyệt vọng là phải. Trái tim tôi thật đau, đau hơn nhiều so với khi bị mẹ ruột vứt bỏ, đau hơn nhiều so với khi bạn bè vây quanh bắt nạt.
Mà tôi thật sự là hận Mạc Nhất hay sao? 4 năm qua, không một ngày quên,
không một ngày không nghĩ tới, đây thật sự là hận sao?
Muốn đợi Mạc để nói cho cô ấy tình cảm chân thật của tôi, nhưng thái
độ của Mạc Nhất trừ bỏ lạnh lùng vẫn là lạnh lùng, thứ lạnh lùng chưa
bao giờ tôi biết. Tôi cũng đối xử với cô ấy bốn năm qua như thế. Là báo
ứng?
Mạc Nhất, em nghĩ đến một cái liếc mắt cũng không cho tôi hay sao? Em hối hận rồi? Em cuối cùng cũng hối hận rồi? Hối hận đã nhận nuôi tôi?
Trong nhà trống rỗng, chỉ còn lại mình tôi ngồi ngơ ngác, còn Mạc Nhất
sớm đã đưa Đồng Đồng đi học. Lái xe đi làm trong trạng thái hốt hoảng,
Mạc Nhất, chờ tôi về.
Đến giữa trưa trong lòng tôi nổi lên nỗi bất an chưa từng có, dáng vẻ tuyệt vọng của Mạc Nhất khảm vào trong óc tôi. Tôi về nhà ngay lập tức. Trong nhà không còn thân ảnh của Mạc Nhất, mở tủ quần áo, cái gì cũng
không còn.
Chân tôi mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, Mạc đi rồi, cô ấy đi thật rồi.
Trên bàn học bay xuống một tờ giấy “Tiêu Hà, coi như chúng ta chưa từng quen biết.”
Chưa từng quen biết, điều này có thể xảy ra hay sao, quan hệ dây dưa
sâu đến như thế, làm thế nào có khả năng chưa từng quen biết. Chúng tôi
đều yêu nhau như vậy không phải hay sao?
Tôi yêu em, Mạc Nhất, vẫn luôn yêu em, lại nhầm rằng đó là tình cảm cho thân nhân.
Lại quên mất rằng chúng tôi đâu có phải người ruột thịt, nếu tôi
không phải người đàn ông yêu em, sao tôi có thể không vui vẻ, sao một
đêm cuồng loạn kia có thể kết hợp cùng em, càng không thể bốn năm qua
không ngày nào không nhớ tới em.
Tất cả đều là do tôi tự cho mình là đúng, Mạc Nhất, đừng rời bỏ tôi,
thế giới này trừ em, sẽ chẳng còn người nào có thể yêu Tiêu Hà đến như
thế, Tiêu Hà cũng sẽ không thể yêu ai sâu đậm đến thế!
Mạc Nhất, đừng vứt bỏ Tiêu Hà! Tiêu Hà có thể không cần thứ gì nhưng
không thể mất em! Mạc Nhất, chúng ta là vợ chồng! Chúng ta là vợ chồng,
nên không thể tách rời!
Thư ký kinh hồn táng đảm đứng trước mặt tôi, tôi hung hăng ra quyền.
Thì ra tôi vẫn chưa kết hôn, tôi lại làm Mạc Nhất tổn thương, 4 năm qua, không có một ngày tôi không khiến cô ấy tổn thương, người kiên cường
đến thế nào cũng sẽ sụp đổ, là tôi tự đuổi đi người tôi yêu nhất. Tôi
khổ sở vò tóc.
Mạc Nhất, chân trời góc bể tôi quyết tìm được em, chúng ta không bao giờ rời xa nữa!
Từ chức, lĩnh giấy kết hôn, tôi bắt đầu tìm kiếm Mạc Nhất. Trước phần mộ bố mẹ nuôi của Mạc Nhất có hoa quả tươi, cuối cùng Mạc Nhất vẫn về
nơi cô đã sống 20 năm. Tôi cung kính dập đầu 3 cái trước phần mộ, xin
hai người tha thứ, cũng xin họ yên tâm tôi sẽ mãi mãi yêu Mạc Nhất, mãi
mãi bảo vệ cô ấy để cô ấy không phải khóc. Vượt qua 1 năm tìm kiếm, tôi
vẫn không tìm được Mạc Nhất. Chẳng lẽ cô ấy không có ở đây? Tìm được
hàng xóm trước kia của Mạc Nhất, một cụ già nhớ lại, trước kia Mạc Nhất
có mặc quần áo của tỉnh T. Một lần nữa có
tin tức của Mạc Nhất, bên cạnh cô có một người đàn ông tên Thu, bọn họ
muốn kết hôn. Cố nén cảm giác muốn đánh người, tôi bắt đầu điều tra về
người đàn ông kia. Cũng tìm được người vợ trước của anh ta. Cô ta đang
cần một khoản tiền lớn, mà tôi đồng ý với cô ta chỉ cần cô ta bắt đầu
lại với chồng cũ, tôi sẽ giao đầy đủ tiền cô ta muốn. Đúng hẹn, hôn ước
được giải trừ. Tôi gặp được Đồng Đồng, ngay từ đầu thằng bé đã nhìn tôi
bằng ánh mắt rất đề phòng, không muốn đi cùng tôi, tôi thật hèn khi uy
hiếp thằng bé, nếu không theo tôi về nhà tôi sẽ không cho thằng bé gặp
lại mẹ. Bây giờ Đồng Đồng là điểm yếu duy nhất của Mạc Nhất, cũng chính
là cơ hội duy nhất của tôi. Mạc Nhất vẫn mềm lòng, không cố gắng đuổi
tôi đi, nhưng mà chỉ khách khí, làm tôi đau lòng. Tôi nằm trên sàn tìm
mọi cách để có được sự tha thứ của Mạc Nhất.