
mắt với
tôi, ý bảo tôi có thể lui xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm, đang định lui ra ngoài, chợt nghe Hạ Anh Kiệt, anh của Hạ Lan quận chúa hét lên: “Ngươi
không được đi, có phải ngươi chính là người tối hôm đó bị té ngã không?”
Ôi, thật đúng là em gì thì có anh đó, anh em hai người đó thật là giống nhau, tôi mắng thầm, đành phải dừng bước, Hàn Chiêu liếc mắt một cái, vẫn cười thản nhiên, vẻ mặt của Hàn Kinh
không thay đổi, thái tử phi thì cười với Tuệ Văn Nhã.
“Ha ha, ca ca, huynh vẫn không quên hắn
hôm đó làm mất thể diện của huynh à? Dù thế nào cũng bắt hắn hát một ca
khúc cho chúng ta được không?” Hạ Lan quận chúa cười làm người ta phát
ghét.
“Ngươi hát cũng không tệ lắm, nhân lúc mọi người đông đủ, ngươi hãy hát một bài đi.” Hạ Anh Kiệt nói.
‘Tiểu nhân không biết hát, hôm đó là họ không có trâu nên bắt chó đi cày.”
Tôi ngẩng lên nhìn Hàn Chiêu, dù gì thì
hiện giờ tôi cũng là nô tài của anh ta, không biết anh ta có che chở cho tôi không, anh ta liếc nhìn tôi, rồi lại nhìn Hàn Kinh, cười nói: “Hát
đi, hát cho thế tử nghe, hát bài nào mà ngươi biết đó.”
Hàn Kinh cũng nâng một chén rượu trong
tay, không nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn vào chén rượu. Tôi không biết
hai người họ có dụng ý gì, Hạ Lan quận chúa thì nhìn tôi cười cười,
dường như cũng đang chờ xem tôi sắp làm trò cười cho họ.
Không cần nghĩ cũng biết, bọn họ căn bản
không phải đang chờ đợi tôi gây sự bất ngờ, mà là bởi vì họ quá nhàm
chán nên mới tìm tôi để trêu đùa, tôi hít một hơi, các người đã muốn tôi hát, vậy thì tôi hát cho các người nghe. Tôi mở miệng hát tướng lên:
“hai con hổ, hai con hổ, chạy nhanh, chạy nhanh, một con không có lỗ
tai, một con không có đuôi, thật là kỳ lạ, thật là kỳ lạ…”
Hạ Anh Kiệt vừa uống ngụm rượu vào miệng
liền phun ra, Hạ Lan quận chúa thì cười nghiêng ngả, ngã vào người thái
tử phi, thái tử phi thì chỉ nhếch miệng, cố nén cười, mọi người trong
phòng đều cười nghiêng ngả, tôi cũng cười ngây ngô theo, sau đó nhìn Hàn Chiêu, anh ta đang cười châm biếm, ánh mắt thì nhìn về phía Hàn Kinh,
tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta, thấy Hàn Kinh vẫn ngồi đó tay nâng
chén rượu như bất động.
“Ha ha, ngũ ca, huynh thật là tìm được
một tên dở hơi, ha ha, ha ha!” Hạ Lan quận chúa cười nói, Hàn Chiêu
không nhìn Hàn Kinh nữa, cũng cười nhẹ, rồi quét ánh mắt sang tôi, cười
mắng: “ngươi muốn dọa người khác sao, gì mà lại học được ca khúc phế
phẩm như vậy chứ, hoàng huynh, làm trò cười cho huynh rồi.”
Hàn Kinh lúc này mới ngẩng đầu lên, khóe
miệng nở nụ cười cứng ngắc, nói: “Cũng chỉ là muốn vui thôi, mọi người
vui vẻ là được rồi, hát bài gì cũng vậy cả thôi. Ta thấy nô tài của
ngươi thật lanh lợi, cũng không tồi đâu.”
Trong lòng tôi thấy bất an, cảm giác như
hôm nay biểu hiện của Hàn Kinh không bình thường, tôi nhìn trộm hắn một
cái, lại phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt.
“Hoàng huynh cũng thấy hắn linh lợi? Nếu
hoàng huynh thích, có thể cho hắn làm người bên cạnh huynh cũng được.”
Hàn Chiêu thản nhiên nói.
Trong lòng tôi cả kinh, hốt hoảng, Hàn
Chiêu sao lại nói vậy, tôi ngẩng lên nhìn Hàn Chiêu, phát hiện ra anh ta cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt vẫn nụ cười đó, nhưng ánh mắt lại lạnh như
băng làm người khác phải run sợ.
Con người tôi có một tật xấu, chính là
càng lo lắng thì càng dễ đỏ mặt, hiện giờ chính là đang có dáng vẻ như
vậy, người khác nhìn vào, lại tưởng như vì lời nói của Hàn Chiêu mà làm
tôi thẹn thùng, giống như là tôi đang thật sự muốn đi theo Hàn Kinh vậy.
Hạ Lan quận chúa không còn cười nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng, ngay cả thái tử phi cũng có vẻ đăm chiêu nhìn tôi.
Không khí trở nên nhạt nhẽo, Hàn Kinh đưa đôi mắt trong trẻo nhưng lại vô cùng lạnh lùng nhìn Hàn Chiêu, cười
nói: “Đa tạ ý tốt của Ngũ đệ, nhưng hạ nhân ở đây đã quá nhiều rồi,
không cần thêm nữa.”
Hàn Chiêu cười cười, không nói nhiều lời.
Ra khỏi phủ thái tử, tôi không hài lòng
nhìn Hàn Chiêu, cũng cảm thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta thỉnh thoảng
chiếu lên người tôi, chẳng lẽ vì hôm nay tôi làm bẽ mặt anh ta ư? Có vẻ
như không giống vậy, thôi không để ý nhiều làm gì nữa, tôi nghĩ đến
những lời hôm nay Tiểu Điệp nói, Mai Tốn Tuyết đang ở Phồn Đô, như vậy
chắc chắn là ở một biệt viện nào đó của Hàn Kinh rồi, Văn Hinh và Việt
nhi khả năng là bị nhốt ở đó, nhưng tôi phải tìm nơi đó ở đâu?
Buổi tối, Phượng Cúc người hầu hạ thân
cận bên người Hàn Chiêu đột nhiên bị bệnh, Hàn Chiêu liền giao cho tôi
canh giữ bên ngoài, trong lòng tôi thấy bất ổn, không biết anh ta định
sắp xếp như nào, tôi liền tỏ ý là tôi hầu hạ không được chu đáo, anh ta
nên tìm người khác thì tốt hơn, Hàn Chiêu không nói gì, chỉ lạnh lùng
liếc nhìn tôi, làm tôi sợ đến mức không dám nói gì thêm nữa.
Cái gọi là canh gác đêm, chính là chủ tử
ngủ trên giường, còn mình thì phải đứng ở ngoài phòng hầu hạ, buổi tối
chủ tử khát, mình phải bưng trà đến, chủ tử muốn đi tiểu, mình phải lấy
bô cho chủ tử, buổi tối nếu chủ tử giật mình hất chăn ra, mình phải đắp
chăn lại cho chủ tử! Loại việc này đều là do đại a đầu trong phòng làm,
hơn nữa