Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323320

Bình chọn: 8.00/10/332 lượt.

với những người đàn ông bình thường vẫn hay nói.

Nam Cung Vân cười cười gật đầu: “Mẫu thân từng nói, nếu thực sự yêu một nữ nhân nào đó, hãy cho nàng ấy một danh phận.”

Nói xong, cũng không choàng khăn lên đầu tôi, nhẹ nhàng cầm tay tôi đưa ra ngoài.

Bên ngoài bừng sáng, hai cây nến soi rõ

hai chữ Song hỷ đỏ thẫm, trên bàn đã được đặt sẵn mấy linh bài, Nam Cung Vân quỳ xuống: “Cha mẹ trên trời…”

Nghe Nam Cung Vân lầm rầm những lời từ đáy lòng với người thân.

Còn tôi, ở thế giới hiện đại, Tôi đã từng tưởng tượng đến không biết bao nhiêu lần về hôn lễ của mình, được tổ

chức tại giáo đường, tôi sẽ mặc chiếc áo cưới trắng tinh, bên cạnh là

cha mẹ và bạn bè vui mừng đến chúc phúc, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ có

một hôn lễ tại một phòng nhỏ nơi núi rừng hoang vu, mặc trang phục áo

cưới màu đỏ, kết hôn với một người đàn ông có thân thế thê lương.

Cha, mẹ, hai người giờ có khỏe không? Cha mẹ có biết không? Giờ con vô cùng hạnh phúc, vô cùng thỏa mãn, tại một

thế giới lạ lẫm này nhưng con không hề cô đơn, nơi này có người đàn ông

con yêu, yêu con, bảo vệ con, cha mẹ có thể gặp anh ấy được không? Nếu

cha mẹ gặp anh ấy chắc cũng sẽ rất hài lòng, con tin là thế.



Nam Cung Vân kéo tôi, dịu dàng nói: “Tĩnh Chi, từ hôm nay trở đi, muội chính là thê tử của Nam Cung Vân ta.”

Nam Cung Vân chăm chú nhìn tôi làm tôi

đột nhiên thấy ngượng ngùng, tôi cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào

mắt anh. Nam Cung Vân cười khẽ, trêu trọc: “Muội xấu hổ sao?”

Phí lời, thế mà còn hỏi? Tôi lườm Nam

Cung Vân một cái, thấy trong đáy mắt anh vẫn cười, mặt tôi càng đỏ, Nam

Cung Vân đột nhiên bế bổng tôi lên, tôi suýt kêu lên thành tiếng, không

muốn chạm vào ánh mắt nóng bỏng của Nam Cung Vân, tôi chúi đầu vào ngực

anh.

Haizz! Tôi thật là vô dụng, thời khắc mấu chốt như vậy tự nhiên lại thấy xấu hổ thẹn thùng chứ! Đáng nhẽ phải

trêu đùa anh cho ra trò để thể hiện mình là cô gái ở thế kỷ hai mươi

mốt! Nhưng không ngờ mình lại ngượng ngùng đến vậy! Đành phải tiếp tục

vùi đầu vào ngực anh, may mà tim Nam Cung Vân đập không chậm hơn tim tôi bao nhiêu, trong lòng tôi cũng thấy chút ít công bằng, xem ra anh chàng này cũng vô cùng hồi hộp!

Đến bên giường, Nam Cung Vân nhẹ nhàng

đăt tôi xuống, giúp tôi gỡ chiếc thoa phượng hoàng xuống, sau đó cũng

lên giường, thừa dịp đó tôi cuống quýt lùi vào trong, trời, quần áo quá

rườm rà, vừa mới lùi một chút thì mắt cá chân đã bị ái đó bắt lấy, kéo

lại.

Tôi vội kêu: “Nam Cung Vân, chúng ta cần thương lượng trước đã, a…”

Lời nói đã bị ngăn lại, một làn môi nóng

bỏng ập đến, cắn mút lấy môi tôi, đốt cháy lên ngọn lửa trong tôi, đầu

óc tôi trở nên bấn loạn, chân tay mềm nhũn, trong thời khắc bối rối này, tôi phát hiện ra một vấn đề vô cùng lớn, đó là việc Nam Cung Vân cởi

quần áo tôi tuyệt đối dễ dàng thuần thục hơn so với lúc anh giúp tôi mặc quần áo, chỉ vài giây sau cả hai người đều đã trần trụi, Nam Cung Vân

nâng cằm tôi lên để tôi nhìn thẳng vào mắt anh, tôi nhìn thấy trong mắt

Nam Cung Vân chứa đầy dục vọng, tình yêu chan chứa, tôi lấy can đảm

ngước lên hôn vào môi anh, Nam Cung vân rên lên thành tiếng trầm khàn,

cả người bao phủ lấy tôi, hôn lên trán, hôn lên ngực tôi, miết lấy, tôi

như không có chút sức lực nào, chỉ biết ôm lấy bờ vai anh, để mặc anh

thích làm gì thì làm, hai tay tôi bấu chặt vào lưng anh, tôi dướn người

áp vào anh, anh đâm vào trong tôi mạnh mẽ, tôi hé miệng ra như bị hụt

hơi, thừa dịp anh liền dùng lưỡi quấn lấy lưỡi tôi, rồi lại đâm mạnh, cứ như vậy sự kết hợp càng lúc càng chặt chẽ làm ý thức tôi dần dần tan

rã, ý thức còn sót lại duy nhất là vấn đề vì sao Nam Cung Vân lại cởi

quần áo thuần thục đến như vậy, không được, vấn đề này nhất định tôi

phải hỏi cho ra nhẽ mới được.

Mùa đông chậm rãi trôi qua, thời tiết mỗi ngày càng lúc càng ấm áp, động vật trong núi cũng dần nhiều lên, cây

cối cũng bắt đầu đầm chồi nảy lộc, dòng suối nhỏ trong rừng cũng đã đã

tan tuyết, ngày đêm chảy róc rách, cuối cùng mùa xuân lần đầu tiên tôi

đến thế giới này đã tới.

Tôi và Nam Cung Vân sống trong tiểu viện

vô cùng tiêu dao tự tại, không có áp lực, không cần phải đi học, cũng

không cần phải đi thi, khi kiểm tra cũng không cần phải chứng minh tư

cách, tuy không có điện thì hơi không quen nhưng cũng may tôi đến thế

giới này cũng khá lâu, nên sớm cũng hình thành thói quen. Tôi thực sự

cũng không phải nữ cường nhân gì, nhưng bởi vì tôi nhận ra được làm vợ

Nam Cung Vân là thành công lớn nhất trong đời tôi, cho nên đối diện với

cuộc sống mỗi ngày đơn điệu như vậy cũng không thấy nhàm chán.

Buổi sáng, Nam Cung Vân ra ngoài luyện

kiếm, tôi thì từ trước tới nay đã không có hứng thú với võ công rồi,

ngoại trừ một lần Trầm Triệu Thiên dạy tôi bộ kiếm pháp đó thì tôi không học thêm gì nữa, cho nên tôi không cần phải dậy sớm để cùng Nam Cung

Vân luyện kiếm.

Đang nằm trong chăn ấm áp mơ màng ngủ,

tôi cảm nhận được hơi lạnh tràn vào, không nghĩ cũng biết là anh chàng

Nam Cung Vân rồi, cứ mỗi buổi sáng đều dùng thủ đoạn này trêu trọc tôi,

mang theo hơi l