
ang một bên rồi bế tôi lên: “Chân tay lạnh cóng
hết rồi phải không?” Anh vừa hỏi vừa đi vào phòng, nhìn thấy bếp không
có ánh lửa gì, sắc mặt trở nên đen sì, đặt tôi lên giường, còn mình thì
đi nhóm bếp, một lúc sau căn phòng bắt đầu ấm lên.
Nam Cung Vân ra ngoài lấy túi đồ vào đưa
cho tôi, nói một câu: “Ta ở bên ngoài chờ muội.” Sau đó để tôi một mình
trong buồng, còn mình thì ra ngoài.
Tôi mở ra xem, nhìn thấy thứ bên trong liền giật mình ngây người ra.
Nước mắt tôi liền trào ra, trong túi có
ít quần áo, một hộp đồ trang điểm, tôi lấy quần áo ra xem liền nhận ra
ngay là có áo yếm và váy, một đống quần áo to nhỏ mỏng dày… có thêu
phượng hoàng bằng kim tuyến, tất cả đều là màu đỏ, mắt tôi đỏ hoe, nước
mắt lại chảy ra.
Dù tôi có ngốc đến mấy thì cũng nhận ra
đó là quần áo dành cho cô dâu, tôi nhận ra bên trong còn có một chiếc
khăn choàng, một hộp trang sức, bên trong còn có gì đó mà tôi không biết tên gọi là gì, chắc hẳn đều là đồ trang sức của cô dâu.
Tên khốn kiếp này, hôm nay ra ngoài cả
ngày là để tìm cho tôi những thứ này sao? Nam Cung Vân muốn cưới tôi
sao? Trong lòng tôi trào lên cảm giác hạnh phúc, tôi lại muốn khóc.
“Mặc vào đi.” Nam Cung Vân ở bên ngoài nói vọng vào.
“Vâng.” Tôi lau nước mắt trả lời.
Cầm lấy quần áo, tay tôi run rẩy, đây là
hôn lễ của tôi sao? Hôm nay tôi kết hôn với Nam Cung Vân sao? Hạnh phúc ở ngay trước mắt làm tôi không tin đó là sự thật.
Bối rối cởi quần áo mình ra rồi mặc bộ đồ kia vào, chật vật từ áo yếm, váy, từng phụ kiện một, từ cái nhỏ đến cái lớn, mà tôi lại không biết phải mặc như nào. Lúc trước tôi cũng đã từng mặc quần áo kiểu này rồi nhưng chủ yếu là có thị nữ giúp, còn giờ nhìn
những phụ kiện phức tạp trước mặt, tôi phát bực mình chẳng muốn mặc nữa…
Váy dưới sao lại dài như vậy! Chiếc áo
màu đỏ thẫm kia chắc là khoác bên ngoài, còn khăn choàng này thì dùng
làm gì? Sau vài lần thử đi thử lại, cuối cùng tôi gọi với ra ngoài: “Nam Cung Vân?”
“Gì?”
“Anh vào đây một chút được không?” Tôi nói khẽ.
“Sao vậy?” Nam Cung Vân do dự.
“Em không biết cách mặc.”
Bên ngoài không có tiếng đáp, một lát sau Nam Cung Vân bước vào, thấy tôi cùng một đống quần áo đang dùng dằng,
liền ngẩn người ra, mặt đỏ bừng, cúi đầu bước tới bên tôi.
Tôi nhìn lại mình, hình như là hơi bất
nhã, quần áo không chỉnh tề, tôi chờ đợi Nam Cung Vân, hơi xấu hổ vì mặc quần áo cô dâu mà cũng biết mặc, lại phải nhờ Nam Cung Vân giúp, nhưng
trong lòng cũng thấy vô cùng ngọt ngào, anh phải giúp tôi mặc quần áo.
Nam Cung Vân đứng bên cạnh tôi, thử giúp
tôi mặc lại quần áo đã bị tôi làm cho lộn xộn, nửa buổi sau, sắc mặt Nam Cung Vân càng đỏ, sau đó tôi nghe anh nói lý nhí: “Ta, ta cũng không
biết mặc như thế nào.”
Tôi ngẩn ra, lại nghe Nam Cung Vân ngượng ngùng nói tiếp: “Ta cũng chưa từng giúp nữ nhân nào mặc y phục cả.”
Tôi lại ngẩn người…
Cuối cùng dưới sự trợ giúp của Nam Cung
Vân tôi cũng đã mặc xong đồ cưới nhưng lại vô cùng lung tung, còn một
chiếc thừa lại do không biết phải mặc như nào, rồi cả trang sức nữa nên
tôi bỏ qua luôn, thứ nhất, tóc tôi lại không dài lắm, thứ hai, tôi không biết búi những kiểu tóc phức tạp.
Đoán Nam Cung Vân không vừa ý, tôi liền
nắm bàn tay chai sần của anh, vả lại tôi cũng không muốn Nam Cung Vân
nhờ anh giúp tôi chải tóc, tôi liền túm nửa đầu, tôi cũng biết phụ nữ
thời cổ đại khi lấy chồng phải vấn tóc lên, vì thế tôi chiếc thoa phượng hoàng ghim lại cho chặt, cuối cùng nhìn cũng tạm ổn.
Thấy Nam Cung Vân vẫn mặc trang phục màu đen, tôi hỏi: “Sao anh không thay quần áo?”
Nam Cung Vân cười ngượng ngùng, nói: “Ta chỉ nghĩ tìm y phục cho muội, quên cả tìm cho ta.”
Y phục đó thật đẹp, chắc là cũng không ít tiền, tật xấu keo kiệt của tôi lại tái phát, tôi hơi đau lòng, hỏi:
“Quần áo của em chắc không ít tiền nhỉ?”
Nam Cung Vân lắc đầu: “Không mất tiền.”
“Không mất tiền?”
Hự, vậy chẳng lẽ Nam Cung Vân đi cướp?
“Phía Nam có thôn Trấn Thượng chỉ có một
nhà bán đồ này, ta định mua nhưng thấy đồ không đẹp lắm, đúng lúc ông
chủ nói có một nhà giàu sắp gả con gái, y phục là đồ tơ lụa rất quý
hiếm, ta liền tới đó lấy về.”
Không hiểu Nam Cung Vân nói gì, phải nửa
ngày tôi mới tiêu hóa được những lời đó, thì ra là đến nhà giàu đó để
lấy về. A! Chờ đã, đến nhà giàu “lấy” về? Người ta vất vả chuẩn bị sính
lễ cho con gái, chẳng lẽ lại để Nam Cung Vân dễ dàng lấy đi hay sao? Rốt cuộc là cướp hay là lấy đây? Hay là trộm?
Tôi trợn tròn mắt nhìn Nam Cung Vân, Nam
Cung Vân quay lại nhìn tôi, tôi hớp một ngụm không khí, “Anh vào nhà
người ta rồi đoạt lấy là?”
Nam Cung Vân nói: “Ta định chờ đến buổi tối, nhưng sợ muội sốt ruột, ta liền…”
“Đừng nói nữa,” Tôi cuống quýt đặt môi
mình lên môi Nam Cung Vân, trong lòng thầm niệm Quan âm bồ tát, tôi
không biết, tôi không biết gì hết, hắc hắc, Nam Cung Vân không nói gì
cho tôi biết hết.
Haizz, đoạt cả áo cưới của người khác, tôi sợ mình sẽ có báo ứng.
“Anh để ý tới hình thức như vậy sao?” Tôi dịu dàng hỏi, hơi không thoải mái, cảm giác này giống như rất trái
ngược, điều này khác