Duck hunt
Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Luyến Tiếc Người Trước Mắt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323541

Bình chọn: 9.00/10/354 lượt.

, không nghĩ rằng anh ta tới tìm chúng tôi để cùng

nhau ăn cơm, ăn cơm xong lại dẫn chúng tôi đi dạo trong sơn trang, vừa

đi vừa giới thiệu, trình độ có thể sánh ngang với hướng dẫn viên du

lịch. Tôi lo lắng cho thương thế của Nam Cung Vân, muốn cùng anh trở về

phòng nghỉ ngơi, nhưng Nam Cung Vân nhất định không chịu về nghỉ, chỉ

lạnh lùng đi theo sau tôi và Mai Tốn Tuyết, nhìn biểu hiện của Nam Cung

Vân, tôi cũng chẳng có tâm trạng mà đi dạo nữa, muốn trở về chăm sóc Nam Cung Vân, nhưng Mai Tốn Tuyết quá nhiệt tình, tôi nếu không biết xấu hổ mà mở miệng nói không muốn đi dạo nữa thì có thể làm tổn thương anh ta

mất.

Thừa dịp Mai Tốn Tuyết đang dẫn đường ở

phía trước, tôi ở đằng sau lẳng lặng kéo tay Nam Cung Vân, nói nhỏ: “Mệt không? Nếu mệt thì em và anh về phòng luyện công đi.”

Nam Cung Vân lắc đầu: “Muội thích thì cứ đi tiếp đi, ta không sao.”

Vừa định nói thì Mai Tốn Tuyết gọi tôi, tôi đành lắc đầu đi đến đó.

Cứ như vậy ở Vọng mai sơn trang đã ba bốn ngày rồi, cả ngày được chiêu đãi ăn uống, ban ngày còn có Mai Tốn Tuyết làm hướng dẫn viên du lịch đi du sơn ngoạn thủy, rồi lại dùng ánh mắt

quyến rũ nhìn Nam Cung Vân, rồi rước phải ánh mắt tức giận bất đắc dĩ

của anh. Buổi tối còn phải ngủ cùng Nam Cung Vân để đền trả, một câu

thôi, ngày hôm sau sẽ dễ chịu hơn nhiều!

Mai Tốn Tuyết vẫn nhiệt tình như vậy, cả

ngày tìm chúng tôi, chỉ hận buổi tối không được ở cùng chúng tôi mà

thôi, anh ta cứ như là chưa bao giờ gặp người ngoài bao giờ hay sao? Đối xử với tôi và Nam Cung Vân quá nhiệt tình, sự quá nhiệt tình này khiến

tôi có cảm giác không thoải mái.

Nhưng cũng cảm thấy thương hại Mai Tốn

Tuyết, từ nhỏ đã là một thiếu gia được nuông chiều, việc gì cũng không

phải làm, chỉ e ngay cả việc ra khỏi cửa cũng không được ra, bây giờ

được gặp hai “ngoại nhân” là chúng tôi liền vui sướng, hận không thể móc trái tim ra cho chúng tôi xem. Con người của tôi lại quá mềm lòng, thấy Mai Tốn Tuyết như vậy tôi có cảm giác không nỡ, tuy mới ở chỗ anh ta

được vài ngày nhưng tôi cũng đã coi anh ta là bạn tốt, nhưng thấy sắc

mặt Nam Cung Vân luôn lạnh lùng, tôi không dám thân cận với anh ta quá,

không cần nói ra cũng biết, Nam Cung Vân là vại dấm chua cỡ lớn, nhất

định sẽ không cho rằng tôi và Mai Tốn Tuyết là tình bạn thuần khiết!

Ban ngày vui vẻ thoải mái, buổi tối càng

làm tôi thấy thú vị hơn nhiều, tôi trách móc Nam Cung Vân, nói tôi không nên ngủ cùng anh, nhưng Nam Cung Vân lại không yên tâm để tôi một mình

nên lại theo tôi về giường tôi, vì thế mỗi buổi tối là trò chơi tôi

thường khiêu khích Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân vô cùng bảo thủ, hơn nữa còn tự chủ siêu cường, hình như trong lòng kiên định phải về nhà cưới hỏi

tôi đàng hoàng thì mới có thể làm gì đó trên giường với tôi, cho nên mỗi buổi tối cứ đến lúc mấu chốt quan trọng anh lại hổn hển dừng lại, sau

đó bản thân mình thì đứng lên ngồi xuống, còn không thèm nhìn tôi lấy

một cái, tôi có tìm cách kiểu gì anh cũng không nói chuyện.

Thấy Nam Cung Vân như vậy, tôi càng được

thể đùa giỡn anh. Thỏa sức gây kích thích anh, tôi chưa bao giờ cảm nhận được niềm vui sướng khi đùa giỡn anh như vậy.

Tối đầu tiên, tôi bước tới hôn lên mặt

anh một cái, ngược lại tôi bị anh hôn lại đến nghẹn thở, tôi liền trả

thù hôn lên vành tai anh, anh đẩy tôi ra, rồi không để ý đến tôi và ngồi xuống tĩnh tọa….

Tối hôm sau, thấy Nam Cung Vân đang nằm

im ngủ trên giường, tôi nhẹ nhàng hôn lên trán, lên cổ anh, lập tức anh

lật người đè tôi xuống, hôn tôi ngấu nghiến, cho đến khi môi tôi sưng

vều lên anh mới nhỏm dậy, rồi không để ý đến tôi, lại ngồi tĩnh tọa…

Tối thứ ba, Nam Cung Vân đặt tôi nằm trên giường, tôi không ngờ lúc đó anh lại đổi ý buông tôi ra, tôi bèn đưa

tay nhè nhẹ xoa lên ngực anh, chạm vào điểm nho nhỏ trước ngực, xoa nhè

nhẹ, anh hít một hơi thật sâu rồi ôm chặt tôi vào lòng, không cho tôi

nghịch ngợm nữa, một lúc lâu sau, tôi nghe tiếng anh oán hận bên tai:

“Ngày mai, về nhà!” Sau đó lại không thèm để ý tới tôi, ngồi tĩnh tọa…

Sáng ngày thứ tư sau khi đã ăn điểm tâm,

Nam Cung Vân bắt đầu thu thập hành lý chuẩn bị đưa tôi về nhà, tôi cười

hì hì khi thấy Nam Cung Vân bận rộn, Nam Cung Vân thấy tôi tươi cười, vẻ mặt bất lực, tôi bật cười, không ngờ tôi lại có sức cuốn hút đến vậy,

lại có thể huấn luyện được một thích khách hung dữ trở thành như vậy,

tôi vô cùng kiêu ngạo, vô cùng tự hào!

Đang tự kỷ, chợt nhớ ra phải đi chào Mai

Tốn Tuyết, tốt xấu gì anh ta cũng rất nhiệt tình với chúng tôi, vì thế

tôi nói với Nam Cung Vân là tôi gặp Mai Tốn Tuyết nói tạm biệt, Nam Cung Vân đang bận thu hành lý vội đuổi theo nói muốn đi cùng tôi, tôi vội

ngăn Nam Cung Vân lại, nói: ”Anh cứ ở lại dọn đồ đạc, đừng có cả ngày cứ đi theo em như thế, dù sao anh cũng không thích anh ta, vậy thì cứ ở

đây để em đi gặp anh ta là được rồi.”

Nam Cung Vân nghe theo không cản tôi nữa, tôi háo hức đi gặp Mai Tốn Tuyết đề từ biệt, thành thật mà nói là tôi

không cho Nam Cung Vân đi bởi vì có ý cả, tốt xấu gì cũng là tôi đi từ

biệt một mỹ nam hẳn hoi, nhỡ