
không hề có một khoảng trống
nào.
Tôi nghĩ nát óc mà không nghĩ ra nguyên nhân.
Trở lại Tề Vương phủ, trời đã rất muộn,
tôi để lại ám hiệu cho Thiệu Dương, rồi trở về phòng của mình, vẫn nghĩ
xem rốt cuộc là có chuyện ra xảy ra, ngày ấy tôi hát bừa một bài, còn
nhớ rất rõ lúc ấy sắc mặt của Hàn Kinh tái nhợt, nhưng tại sao hắn lại
phủ nhận sự hoài nghi thân phận tôi? Nếu đã hoài nghi, vì sao lại không
có hành động gì?
Tôi tự an ủi do bộ dạng hiện tại của mình đã thay đổi rất lớn, nếu tôi không nói ra, chẳng ai có thể nhận ra tôi
cả, nếu không phải tự mình trải qua, ai có thể tin tưởng được một người
trong thời gian ngắn ngủi hai tháng dung mạo lại có thể thay đổi khác
biệt đến như vậy chứ!
Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy bất an, đợi qua nửa đêm, có người ở ngoài cửa sổ gõ nhẹ vài cái, tôi giật mình, mở
cửa ra, một người phi thân vào, là Thiệu Dương.
Tôi lấy trong người ra tờ giấy đưa cho
Thiệu Dương, là tìm được trong thư phòng của Hàn Kinh, tuy tôi không
biết trên đó viết gì, nhưng tôi cảm thấy đây chính là do Hàn Kinh viết,
“Đây có thể là bút tích của Hàn Kinh, huynh đi đưa cho Đường Huyên, nhìn xem có thể bắt chước để viết ra một thủ lệnh không, vì không tìm thấy
lệnh phù nên chỉ có thể thử cái này thôi.”
Thiệu Dương im lặng nhận lấy, không nói
gì, xoay người phi ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn theo bóng anh ta biến mất
trong màn đêm, hơi tò mò, không biết bên cạnh Đường Huyên sao lại có một võ công cao cường lại trung thành và tận tâm như vậy, nhìn cách anh ta
làm việc, thật sự không giống như nô tài!
Hai ngày sau, Đường Huyên đưa tin đến,
nói là đã mô phỏng được thư rồi, dự tính khoảng tám giờ tối hôm sau sẽ
hành động, nếu có thể dùng kế được thì tốt, còn nếu không được, đành
phải cướp người về! Tôi liền chuẩn bị sẵn sàng tám giờ tối mai tụ hội
với họ.
Tám giờ sáng tôi tỉnh dậy, cố nén những
lo lắng khẩn trương trong lòng lại, cất vài đồ vật quan trọng trong
người, còn những thứ khác để nguyên, cũng không định sẽ trộm thứ gì đó
trong thư phòng của Hàn Chiêu, tốt hơn là ít một chuyện còn hơn là nhiều chuyện.
Buổi sáng Hàn Chiêu vẫn vào triều như mọi lần, tôi âm thầm cầu nguyện Hàn Chiêu sẽ ở cả ngày trong cung, như vậy
việc tôi chạy trốn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, kết quả không ngờ, giữa
trưa Hàn Chiêu từ trong cung trở về sớm hơn, về phủ rồi vội vàng thay
quần áo rồi yêu cầu tôi xuất môn cùng anh ta, tôi không dám trái lời.
Ra khỏi phủ thấy Hạ Lan quận chúa đang
sốt ruột chờ Hàn Chiêu, chẳng trách anh ta vội vàng như vậy, quận chúa
ngang ngược thấy tôi đi theo, khó chịu nhìn tôi, tôi hướng về cô ta cười chào, trong lòng lại thầm mắng, tưởng là bà đây muốn đi theo lắm à!
Mọi người cùng lên ngựa, nhưng lại hướng
tới phủ thái tử! Tôi thấy bất an, ngày mai trốn rồi, tốt nhất là không
nên đi trêu chọc Hàn Kinh làm gì, nhỡ để lộ sơ hở gì thì hỏng hết!
Tôi thầm mắng Hàn Chiêu vô dụng sao lại
cứ làm theo ý của quận chúa ngang ngược kia! Chẳng lẽ do tám chữ kia
sao? Quận chúa ngang ngược không cảm động chút nào sao? Không đúng, bình thường tám chữ đó là tuyệt kỷ ở trong tiểu thuyết ngôn tình mà! Hàn
Chiêu thật đúng là chiếc gối thêu hoa (chỉ những người chỉ có vẻ bề
ngoài, không có học thức tài năng), hình thức thì được mà không thể dùng được, chỉ biết chạy theo quận chúa ngang ngược đó chứ! Lại còn đi theo
người ta đến phủ thái tử, quá bẽ mặt đi!
Quận chúa ngang ngược thấy tôi leo lên
ngựa thuần thục, có vẻ kinh ngạc, nhìn tôi nói: “Xú tiểu tử, thấy ngươi
cưỡi kỵ mã cũng không tệ lắm! Trước kia ngươi làm gì?”
Tôi rất muốn nói: Phí lời! Là lúc trước
tôi được Nam Cung Vân ưu ái cưỡi ngựa chung, đương nhiên là không tệ
rồi. Tôi lại nhớ đến thời gian đầu quen biết Nam Cung Vân, trong lòng
đau nhói, trên mặt thì cười hì hì, cúi đầu khom lưng nói: “Thưa quận
chúa, là trước kia nô tài làm ca hát tạp kỹ, cưỡi ngựa là miếng cơm của
nô tài.”
Quận chúa ngang ngược thấy tôi tươi cười, hừ một tiếng, nói: “Ra vẻ! Thấy bộ dạng nô tài của ngươi là ta thấy ngứa mắt rồi.”
Tôi định lên tiếng, Hàn Chiêu liếc nhìn
tôi có thâm ý, rồi quay lại cười với quận chúa ngang ngược, nói: “Hôm
trước mẫu phi còn hỏi muội đã đi đâu, mấy ngày rồi không gặp muội, thấy
nhớ muội.”
“Vâng, mấy ngày rồi muội không tiến cung, Ngũ ca nói dùm muội với Nhàn phi nương nương, hai ngày nữa muội sẽ vào
để nói chuyện vui với nương nương.”
Hàn Chiêu “ừ” một tiếng, bảo tôi đi đến
phủ thái tử trước để thông truyền, nói là giữa trưa sẽ ăn cơm ở đó, tôi
vâng lệnh rồi thúc ngựa đi.
Bởi vì thường xuyên cùng Hàn Chiêu đến
phủ thái tử, trong phủ hạ nhân hầu như ai cũng biết tôi, thị nữ nói thái tử điện hạ đang ở Phẩm trà hiên, mời tôi qua đó.
Vừa mới bước vào cửa tiểu viện, thấy
ngoài thư phòng có một người đàn ông mặc trang phục trắng đang quỳ, một
thị nữ đứng ở cửa thấy tôi, vội ra hiệu bảo tôi dừng bước, tôi hiểu Hàn
Kinh đang có việc quan trọng trong phòng, để tránh nghi ngờ, tôi dừng
bước lại, nhưng ánh mắt lại hướng về phía người đàn ông áo trắng đó.
Bóng dáng gầy yếu vẫn quỳ gối ở đó, tóc rối lo