
.
Nếu là như thế này, sư phụ có thể hay không, hắn có thể hay không. . . . . . Đáy lòng rung động không thôi. Tôi nắm chặt thư lại khấu đầu với Thanh Viễn chưởng môn, nói:
“Cầu chưởng môn để cho con xuống núi.” Tôi muốn đi tìm hắn. Tôi không
tin, không tin Lâu Tập Nguyệt cứ như vậy đã chết.
Tôi qua về phòng liếc mắt
nhìn con, khi đẩy cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Hồng Diệp đứng ở trong phòng ôm lấy Tiếu Tiếu. Không đợi mở miệng, Hồng Diệp nói trước: “Ngươi muốn
đi tìm Lâu Tập Nguyệt?” Tôi gật đầu. Dù là chỉ có một tia hy vọng, tôi
cũng sẽ đi tìm, chân trời góc biển, tuyệt không buông tha cho.
Hồng Diệp nhìn tôi, ánh mắt
run kịch liệt: “Ngươi đừng hòng mang Tiếu Tiếu đi.” bà liếc mắt nhìn
Tiếu Tiếu một cái, “Nó là con Mạc Phi, cả đời đều họ Tô.” Tôi trả lời:
“Vãn bối sẽ không cho Tiếu Tiếu biết, cha ruột là ai” Lâu Tập Nguyệt khi đó đã tự miệng đồng ý, đứa bé gọi Tô Tiếu.”Nhưng ngươi muốn bỏ nó, đi
tìm người kia!” Hồng Diệp mở to hai mắt nhìn chằm chằm tôi, ngay cả sợi
tóc trắng như tuyết ở trước ngực cũng phát run: “Đường Tự, ngươi nếu lựa chọn đi tìm hắn, ta liền mang Tiếu Tiếu đi.”
Ngực như đi đâm thật mạnh,
đau đến độ tôi dùng sức nắm lấy vạt áo mới có thể thở nổi. Không, tôi
không thể để cho Tiếu Tiếu bị mang đi. . . . . .
“Người đưa Tiếu Tiếu, cho
con” Tôi vươn tay về phía bà, bị Hồng Diệp tránh đi. Bà ta đứng ở cửa,
vỗ nhẹ sau lưng Tiếu Tiếu nói với tôi: “Đường Tự, ngươi lựa chọn đi.”
Lựa chọn, lại là lựa chọn. . . . . .
Tôi nhắm mắt lại, hít thở
không thông cảm áp bức đè lên ngực. Sau một hồi, tôi mở mắt ra nhìn phía Hồng Diệp, nhẹ nhàng nói: “Xin người về sau nói với Tiếu Tiếu, cha nó
là người tốt nhất trên đời. Mẹ nó là người không có phúc, lần đầu tiên
lựa chọn, không phải hắn.” Nói xong, tôi lao ra khỏi phòng.
Tôi từ mười năm trước, cũng
đã làm lựa chọn. Sai liền sai ở chổ tôi không có kiên định. Chính là về
sau sẽ không. Bất luận kết cục thế nào, lúc này đây, tôi tuyệt đối không nửa đường quay lại.
Trong lòng tồn tại ý nghĩ
này, tôi hoàn toàn quên mỏi mệt, chẳng phân biệt được ngày đêm chạy
thẳng đến Thiên Nhất giáo.
Đẩy ra cánh cửa lớn, nhưng viện lớn như vậy trống vắng, không có chút xíu hơi người nào.
Tôi bất chất để ý này đó, lập tức hướng tới trong phòng Lâu Tập Nguyệt. Tim đập vô cùng nhanh, khẩn
trương tới độ tay cũng đổ đầy mồ hôi. Mắt thấy càng ngày càng tới gần
gian phòng, tôi gần như dùng thân thể mà phá cửa, khi giương mắt nhìn
vào trong phòng, mặc dù có đoán trước, nhưng vẫn là thất vọng cả người
ngã xỉu ở cửa.
Tôi chậm rãi cất bước đi vào
phòng không có một bóng người. Bài trí trong phòng đều không có biến
đổi, tựa như chủ nhân của nó chỉ ra ngoài một lát, chỉ một lát liền sẽ
quay về. Run rẩy vươn tay sờ qua những vị trí an bài vô cùng quen thuộc, tôi muốn tìm trên chúng nó một ít hơi thở của Lâu Tập Nguyệt.
Tôi không thể bỏ qua. Ngẫm
lại cũng là, sư phụ người thông minh như vậy, làm sao có thể vẫn ở chổ
này. Hắn nhất định tìm một nơi an toàn nào đó, nhất định là thế.
Tôi chuẩn bị rút tay về xoay
người rời khỏi, ánh mắt dừng lại trên đầu giường, bên cạnh cái gối có
đặt một hộp gỗ chế tác tinh xảo hấp dẫn bước chân tôi. Tim đập đột nhiên nhanh hơn, tôi đi qua ôm lấy nó, mãi một lúc sau mới mở hộp ra.
Vốn cứ nghĩ nước mắt đã khô cạn, nhưng vẫn tràn ra hốc mắt, rơi trên những thứ trong hộp.
Bên trong có một thanh Tích Lan Đao, mấy mảnh quần áo nhỏ, còn có một bộ áo trắng.
Tôi rũ bộ áo trắng, ngón tay
run rẩy đến độ không được, tầm mắt là một tầng nước dày. Ống tay áo chổ
được tôi khâu còn đầu sợi chỉ trắng, mũi kim vẫn vụng về như xưa.
Tôi nức nở, cầm quần áo ôm
chặt vào trong ngực, giống như muốn nó phải hoà vào trong linh hồn tôi,
trong cổ họng rên rỉ kêu khóc.
Lần đầu tiên tôi động lòng,
lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn…. nhiều lần đầu
tiên như vậy, đều cho Lâu Tập Nguyệt. Là cùng một một người, sao tôi lại đã quên này đó?? Chỉ nhớ rõ cừu hận cùng lừa dối, chỉ nhớ rõ hoài nghi
cùng ngờ vực.
“Tiểu Tự, nếu có thể vĩnh viễn ôm ngươi như vậy không buông tay, thật là tốt biết bao.”
“Tiểu Tự, ta nhớ ngươi . . . . . .”
“Nhớ kỹ này đó, Tiểu Tự, nhớ kỹ cho ta, bao gồm đau. . . . . .”
“Tiểu Tự, ta ở vách núi tìm ngươi hai ngày hai đêm . . . . .”
“Vậy về sau, sư phụ chỉ nhìn Tiểu Tự, chỉ ôm Tiểu Tự, chỉ hôn môi mỗi một mình Tiểu Tự, được không?”
“Tiểu Tự, về sau sư phụ cũng chỉ có ngươi .”
“Nhưng mà ta thích chính là Tiểu Tự vừa ngốc lại vừa vụng về thế này…”
“Tiểu Tự, ta nguyện ý dùng hết thảy đi đổi, bình an cho hai mẹ con ngươi“
. . . . . .
“Sư phụ, sư phụ. . . . . .” Tôi nỉ non rơi lệ nhìn những thứ trong tay, tim như ngàn đao cắt vụn.
Ngay lúc này, cửa phòng đột nhiên mở rộng ra.
“Sư phụ!”
Tôi vội ngẩng đầu, khi thoáng nhìn người nọ xuất hiện ở cửa, tâm tình đang mừng như điên bỗng nhiên
rơi xuống đáy vực.
“Ngươi vì sao tới nơi này?”
Đổng Tử Hiên cười tôi, nói,
“Cùng giống như ngươi, đến xem có phải Lâu Tập Nguyệt chết thật không.”
“Đi ra