Insane
Lương Ngôn Tả Ý

Lương Ngôn Tả Ý

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323140

Bình chọn: 9.5.00/10/314 lượt.

sáng mời em chén trà mà.”

Chiêm Đông Quyến nói.

“Anh có phiền không vậy.” Tả Ý tức giận nói.

“Tiểu Ý...” Chiêm Đông Quyến không giận chút nào, “Lâu

lắm rồi anh không gặp em.”

“Nhảm, rõ ràng là hai mươi phút trước vừa gặp.”

“...” Chiêm Đông Quyến không thèm đáp.

“Alo.”

“...” Đầu kia điện thoại vẫn im lìm.

“Anh đừng nhỏ mọn quá được không vậy?”

“...”

“Đông Đông──” Cô

không nhịn được gọi tên tục của anh.

“...” Anh khăng khăng im lặng.

“Được, được rồi, chúng ta uống trà.”

Tả Ý đầu hàng.

Người này cứ thích lợi dụng nhược điểm của cô. Ai bảo

trước kia cô đóng hoàng đế, anh đóng hoàng hậu làm chi, tật xấu này đều do cô

tập quen.

Hẹn gặp Chiêm Đông Quyến ở quán cà phê xoay trên tầng

cao nhất của khách sạn, Tả Ý vừa đến cửa đã thấy anh ngồi dựa trước cửa sổ chờ

cô.

Chiêm Đông Quyến hoàn toàn không còn tính khí trẻ con

lúc nói chuyện trong điện thoại với cô, mặt quay ra ngoài cửa sổ nhìn đèn đuốc

rực rỡ, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đấy. Ngũ quan anh thanh tú, làn da rất

trắng, khiến người bên cạnh liên tục liếc nhìn. Có người phụ nữ trẻ đi qua bắt

chuyện: “Xin hỏi, chỗ này có ai ngồi không?” Anh híp mắt, dịu dàng cười: “Xin

lỗi, tôi đang đợi bạn gái.”

Lúc uống trà, Tả Ý kể lại sự việc gần đây, nhất là

nhắc đến thái độ kì lạ của Lệ Trạch Lương đối với cô.

“Cẩn thận tai vách mạch rừng, bị người của công ty

nghe được là em thê thảm.” Chiêm Đông Quyến nói.

Tả Ý ngớ ra, không thèm để tâm tiếp tục tả oán.

Đột nhiên, Chiêm Đông Quyến hỏi cô: “Lệ Trạch Lương có

nói gì với em không?”

“Nói gì là nói gì?” Cô nhất thời không hiểu Chiêm Đông

Quyến nói đến phương diện nào.

“Không có gì.” Anh quay đi, cố ý không nhìn cô.

“Ê, anh đừng nói một nửa rồi thôi được chứ?” Tả Ý truy

hỏi.

“Nói...” Chiêm Đông Quyến ngừng một hồi, “Nói em lúc

tức giận đặc biệt đáng yêu.”

Tức thì, anh khó thấy được nụ cười, lại cười thật gian

xảo.

Cuộc sống hàng ngày của Dương Vọng Kiệt vô cùng bình

lặng, và quá nhàm chán, chỉ từ nhà đến công ty và ngược lại, thứ bảy thì tăng

ca.

Nhà anh ở một huyện cách đây mấy trăm cây số, nên sau

khi tốt nghiệp đại học không dễ dàng gì mới được ở lại thành phố A. Gia cảnh

không có gì đặc biệt, cha mẹ đều là công nhân về hưu sống ở huyện.

Vì học ở thành phố A hết bốn năm, lại thêm lăn lộn làm

việc nhiều năm, nên bạn bè quen biết cũng nhiều. Còn quen Thẩm Tả Ý, thuần tuý

chỉ là một sự trùng hợp.

Một tuần nọ anh được nghỉ phép năm, nên mới về nhà một

chuyến. Đối với chuyện anh vẫn còn độc thân, mẹ anh thấy hơi lo lắng, vì vậy

điện thoại cho cô cháu họ ở thành phố A, giao nhiệm vụ này cho cô cháu.

Anh không phải cố ý sống độc thân mà do cảm thấy nếu

không có ai thích hợp, vậy thì cân nhắc sau đã.

Cuối tuần, người chị họ hẹn anh đến nhà ăn cơm.

“Vọng Kiệt, em có yêu cầu gì không? Nói ra chị sẽ cho

em ý kiến.”

“Hợp là được.” Anh không biết trả lời thế nào, chỉ

thuận miệng nói đại.

Theo khía cạnh khách quan mà nói, ít nhất đối phương

không bị nặng gánh gia đình.

“Vậy là môn đăng hộ đối à.”

“Tàm tạm là được.” Trước sự thẳng thắn của chị, anh

hơi chút ngượng ngùng.

“Trong công ty anh rể em có cô gái cũng được lắm. Tính

tình khá tự lập, không như mấy cô gái trẻ chơi bời bây giờ.” Chị nói. “Nhưng

cũng ở ngoài tỉnh.”

Sau đó, cho anh xem một tấm hình.

Đó là tấm hình chụp chung, Dương Vọng Kiệt nhìn người

chị họ chỉ. Cô gái trẻ tuổi ở giữa nhóm người là Thẩm Tả Ý, cao cao, gầy gầy,

lúc chụp hình chỉ có một mình cô là cười toe toét khoe răng.

Nhìn vẻ mặt đó, Dương Vọng Kiệt cũng không nhịn được

cười.

Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, lúc anh đưa cô về,

cô có nói.

“Tôi... không biết Ngô Uy Minh bảo tôi đến là vì hai

vợ chồng họ muốn giới thiệu chúng ta với nhau.”

“Có lẽ nói thế này sẽ làm anh không vui, làm anh cảm

thấy tôi tự mãn. Nhưng hiện giờ quả thật tôi chưa có ý nghĩ lập gia đình.”

“Tôi... Dương tiên sinh... Nếu anh cảm thấy tôi quá

thẳng thắn, làm anh không thích. Vậy cho tôi xin lỗi.”

“Thật ra... Chúng ta có thể làm bạn, đương nhiên, nếu

anh không ưng thì... không cần miễn cưỡng.”

Tả Ý lắp bắp nói một tràng.

Dương Vọng Kiệt tất nhiên hiểu rõ.

Sau vài lần tiếp xúc, anh mới phát hiện cô bé này thật

sự chỉ xem anh là bạn, dường như mối quan hệ này vĩnh viễn sẽ không chuyển biến.

Đặc biệt là lần ở tiệc cưới, anh từ xa nhìn thấy rất rõ ràng.

Lệ Trạch Lương đối với cô không tầm thường.

Anh vẫn cảm thấy Tả Ý cư xử rất chân thật và bình

tĩnh, không phải là cô gái hay ngại ngùng. Nhưng trước mặt Lệ Trạch Lương lại

khác, cô có thể vì một động tác hoặc một câu nói lơ đãng của người đàn ông đó

mà mặt đỏ tai hồng.

Có đôi khi trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, hay

ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê.

May mà, từ ngày đầu tiên quen biết Tả Ý cũng đã nói rõ

ràng kết quả với anh, nên lúc ấy anh không khó chịu là bao, chỉ mơ hồ có phần

tiếc nuối.

Trong tiệc cưới, cô dâu phụ bên cạnh đột nhiên nói với

anh, “Anh là Dương Vọng Kiệt? Anh trai em ấy, cứ ở trước mặt em nhắc anh hoài.”

Dương Vọng Kiệt nhìn cô gái nhỏ trước mặt, mới nhớ ra

cô c