
cho nhân viên y tá bên ngoài, an bài xong xuôi mọi việc. Lúc Lục Thiếu Phàm đi
tới cửa, không quên quay lại khích bác anh ta vài câu:
“Nếu anh cảm thấy lãng phí thì mặt sau của tờ giấy vẫn còn chơi được, tôi nhớ lúc còn bé anh thích nhất là vẽ mấy bảng cửu cương
Thẩm Tấn
Uyên cầm tớ giấy đầy nét chữ rồng bay phượng múa lên, nghe tiếng đóng
cửa chua chat nhất thời lệ rơi xuống. Lúc trước, bản thân sao lại đồng ý chứa chấp người phụ nữ, bây giờ chẳng khác gì tự rước lấy phiền toái.
Ánh sáng
trong đầu lóe lên, Thẩm Tấn Uyên nhanh chóng lấy di động ra gọi cho vợ
mình. Khi nghe giọng nói đầy phấn khởi của vợ mình thì Thẩm Tấn Uyên như bị dội một gáo nước lạnh, cả người bật dậy khỏi ghế, chạy ra cửa, muốn
chửi nhưng Lục Thiếu Phàm đã không thấy đâu.
“Ông xã à, Lục thị trưởng vừa rồi gọi điện nói một người thân của anh ta mắc bệnh, đã đưa tới chỗ anh. Anh cần chú ý người đó, à dì Lục có hẹn em đi dạo phố em cúp trước đây.”
Thẩm Tấn
Uyên cảm thấy đầu đau như búa bổ, tay xoa huyệt thái dương ngã về sau
ghế, mắt nhìn ra khung cảnh rực rỡ bên ngoài cửa sổ, không hổ là Lục
Thiếu Phàm, ngay cả công tác tư tưởng cho vợ anh cũng đã làm đủ, ngăn
cản mọi cách khiến anh không rút chân ra được.
Anh tính đưa vợ mình đi ra nước ngoài tránh cơn sóng lớn này, chờ vụ án xét xử xong
rồi về. Không ngờ, cuộc gọi điện thoại vừa nãy trực tiếp làm cho kế
hoạch của anh phá sản, Thẩm Tấn Uyên thở dài đi tới giá sách, cầm mấy
uyển về tinh thần học bắt đầu đau khổ đọc nó.
Dù không vì
Lục Thiếu Phàm thì anh cũng phải tự giúp bản thân giải vây trước, tuyệt
đối không thể để vì chuyện này mà làm hỏng uy doanh bác sĩ chuyên khoa
tâm thần của anh trong giới y học.
Cho nên..
đôi mắt sắc nheo lại, nhìn chằm chằm tiêu đề trên cuốn sách, môi cong
lên, anh chỉ có thể đành xin lỗi người phụ nữ nhìn như bình thường kia.
Đắc tội Lục
Thiếu Phàm, anh cũng không nghĩ cô gái đó có thể sống tốt được nữa. Lần
này, anh sẽ làm bồ tát phổ độ cho cô gái, giúp cô thoát ly khổ ải, tiếp
tục sống ở thế giới cực lạc này.
Tiếng cửa
sắt lạnh lẽo mở ra, bong người cao ráo đứng nghiêm ở cửa, ánh đèn sau
lưng bao phủ lấy anh. Trong căn phòng âm u, Mẫn Tiệp ngồi trong góc
hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông cao ngạo như một vị thần, đôi mắt chỉ có oán hận và tuyệt vọng.
“Lục.. Thiếu.. Phàm”
Nghiến răng
nghiến ngợi nói tên người đàn ông vang lên trong căn phòng, tiếng bước
chân hòa với tiếng cửa sắt khép lại, một bong người bao trùm lấy cơ thể
của cô ta, che đi ánh nắng mặt trời duy nhất trên đầu cô ta.
Lục Thiếu
Phàm quét mắt nhìn những vết thương trên cánh tay Mẫn Tiệp, hờ hững nhìn căn phòng đơn điệu, ngoại trừ giường cùng một số vật dụng có nhân cũng
không còn gì cả. Bố cục phòng như vậy, cho dù trại an dưỡng xuất phát từ mục đích gì thì anh vẫn cảm thấy rất hài lòng, ít nhất nó có thể ngăn
Mẫn Tiệp tự tử.
So với chết, không bằng sống mà chịu tội, mỗi một ngày trôi qua trong tuyệt vọng,
tiêu hủy đi chút ánh sáng trong cuộc đời cô ta khiến cô ta rơi xuống vực sâu tối đen, mãi mãi không thể phục sinh.
Lục Thiếu
Phàm liếc nhìn người phụ nữ đang co rúc người lại, xoay người ngồi xuống ghế, nhìn chiếc ghế xem ra cũng sạch sẽ, anh lấy chiếc khăn tay từ
trong túi ra, cúi người bắt đầu lau đâu vào đấy.
“Nghe nói cô suốt ngày gây chuyện ở đây”
Rõ ràng
giọng nói rất ôn hòa tựa dòng suối nhưng rót vào tai Mẫn Tiệp lại thành
tiếng gọi của ác quỷ, hai tay run rẩy nắm thành quả đấm, răn nghiến
chặt, ép bản thân ngước đầu lên nhìn người đàn ông ung dung này.
Đều tại Lục
Thiếu Phàm, tất cả những bất hạnh xui xẻo mà cô gặp phải đều là do anh
ta ban cho, nếu không phải vì anh ta!! Bây giờ, cô đã là tiểu thư Mẫn
thị người người hâm mộ, thiếu phu nhân Kỷ thị, chứ không phải như kẻ
điên thế này!
Cô hiện tại
thân mang trọng tội, xét đến cùng là do Mẫn Nhu hại! Cô sống ở đây, mà
không giây phút nào thầm nguyền rủa đôi vợ chồng đã phá hủy cuộc sống
của cô.
“Tôi không có điên, Lục Thiếu Phàm, tôi sẽ tố cáo anh phi pháp bắt giam
người khác, tôi muốn vạch trần bộ mặt xấu xa bẩn thỉu của anh nói cho
mọi người, để họ nhìn ra bộ mặt ngụy quân tử của anh”
Mẫn Tiệp
càng lúc càng dữ tợn, thở hổn hển chỉ vào người đàn ông ngồi trên ghế,
trên mu bàn tay đầy vết máu trong khung cảnh âm u càng thêm rợn người.
NHưng cô ta cố nén đau, muốn trút bỏ mọi phẫn nộ trong lòng.
Lục Thiếu
Phàm ngồi trên ghế, nhàn nhã vắt chéo hai chân, im lặng lắng nghe Mẫn
Tiệp chửi mắng, gương mặt tuấn tú từ đầu tới cuối luôn cười mỉm, thậm
chí trong mắt cũng chứa ý cười sung sướng khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Mẫn Tiệp
nhìn ánh mắt của Lục Thiếu Phàm, cả người chợt lui xa một nửa trước lệ
khí từ Lục Thiếu Phàm, tuy không cam tâm nhưng cũng không dám chửi mắng
Lục Thiếu Phàm nữa. Nếu như không phải cô ta đang ngồi trên đất sợ rằng
sẽ bị hù dọa mà té xuống đất.
“Cô
cảm thấy mọi người sẽ tin lời một người điên nói là thị trưởng của họ
xấu xa, không có nhân tín, hay tin một thị trưởng công tư phân minh nói
một người điên có bệnh?”
Lục Thiếu
Phàm để