
khóe miệng siêu vẹo nhìn nam nhân xấu xa yêu nghiệt, ánh mắt chú ý tới Thẩm Tấn Hàm đang nhìn tớ báo trong tay
cô. Vội vã cuộn nó lại giấu ra sau:
“Em sợ Nhu một mình buồn, nên chạy qua đây nói chuyện xưa quê nhà một chút mà”
“A? Xem ra Ni Ni em đang chuẩn bị trở thành nữ chủ nhân kế tiếp của Thẩm gia a”
Mẫn Nhu chớp chớp chớp mắt, cúi đầu ăn sáng, nghe hai người đấu khẩu âm thầm cười.
Thẩm Tấn Hàm có thể thu phục được Chân Ni, thậm chí còn phản pháo được
lời Chân Ni, xem ra không hổ danh là bạn Lục Thiếu.
Dù bên ngoài ồn ào huyên náo, nhưng thế giới Mẫn Nhu vẫn rất bình yên, không vì Hồng Lam và Mẫn Tiệp gặp khó khăn mà phát sinh rắc rối.
Người ở Lục
gia cũng không ở trước mặt cô nhắc tới tình trạng của Mẫn thị, cũng
không hỏi chuyện liên quan tới Mẫn gia. Cuộc sống vẫn bình thản trôi qua khiến cho Mẫn Nhu quên mất bản thân mình là một phần của Mẫn gia, đại
cổ đông Mẫn thị.
Phía ngoài
cửa đại viện cũng không có đám phóng viên trực chờ, có lẽ do sợ vệ binh
gác cổng. Trước đây, một phóng viên chuyên nghiệp đã lẻn vào bên trong
thăm dò tình hình tận mắt nhìn thấy vệ sinh mặc dùng thủ đoạn áp chế tên trộ, đánh đến mức mặc sưng vù cha mẹ đều không nhận ra, kể từ đó không
ai dám trèo tường đột nhập dở trò ma quỷ.
Đương nhiên
những chuyện này Mẫn Nhu cũng không biết. Trước sự ồn ào của Mẫn thị, cô quyết định đóng cửa không ra, chỉ lang thang ở trong đại viện. Cơ Tố
Thanh cứ cách một ngày lại mang dụng cụ vẽ tới, cùng cô luyện tập ở nhà.
Chạng vạng,
Lục Thiếu Phàm sẽ tan tầm về nhà, sau đó cùng cô vẽ tranh, có khi bị cô
dụ dỗ làm người mẫu để vẽ. Từ bị cô bắt buộc đến trở thành thói quen,
sau khi ăn cơm xong hai người mở tivi lên xem, ngay tức khắc vẻ mặt liền trở nên âm trầm.
Ánh đèn máy
ảnh nhấp nháy, Mẫn Tiệp ngồi một mình, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch,
đôi môi khô nứt, hai mắt đỏ hoa, trong mắt đầy những lằn đỏ khiến người
khác nhìn vào tưởng rằng cô ta đang suy sụp, rất đánh thương.
Quần áo trên người cũng không phải đồ hàng hiệu, chỉ chiếc áo cùng váy màu trắng
càng toát lên vẻ nhợt nhạt của cô ta, dáng người gầy yếu khiến đám phóng viên càng trở nên huyên náo liên tục chụp ảnh. Mẫn Tiệp chỉ lẳng lặng
ngồi ở đó, ánh mắt đau đớn khổ sở tận cùng.
“Chị ta muốn làm gì vậy?”
Mẫn Nhu
không vui nheo mắt, rúc người vào lòng Lục Thiếu Phàm, ngửa đầu lên,
nhìn Mẫn Tiệp tỏ ra yếu đuối để tranh thủ sự thương cảm của mọi người.
Trăm tư không thể nào giải, thật khó tưởng tượng Mẫn Tiệp không hề trốn
tránh mà còn chủ động xuất hiện trước mặt giới truyền thông.
Chẳng lẽ
muốn học theo chị Phù Dung và Phượng, thông qua scandal muốn tìm được
một chỗ trong giới giải trí, không muốn làm tổng giám nữa mà muốn làm
hồng nhân trên mạng sao?
Lục Thiếu
Phàm nhíu mày, nhìn chăm chú màn hình, để đầu Mẫn Nhu tựa lên vai mình,
gương mặt tuấn tú vẫn bình thản, nhưng mắt lại trở nên lạnh lẽo.
“Kẻ xấu thường lắm trò, anh muốn xem cô ta còn muốn diễn gì nữa”
Lục Thiếu
Phàm chế giễu nói, ánh mắt kiên định lạnh lùng như lưỡi dao phóng về
phía màn hình đang hiện lên gương mặt Mẫn Tiệp. Dù anh vẫn như trước chú tâm coi, vẻ mặt nho nhã nhưng hàn khí từ trong xương toát ra khiến
người khác phải lùi lại.
“Mẫn tiểu thư, tất cả mọi người đều biết cô là con gái riêng của chủ tịch
Mẫn thị, mẹ cô dựa vào thủ đoạn bất chính mà có được vị trí hiện tại.
Đối với những lời nói đó, cô có cảm thấy tổn thương không?”
Hình ảnh chuyển từ phóng viên đang cầm mic dời sang mặt Mẫn Tiệp, cô ta chỉ hơi mấp máy môi, vẻ mặt yếu ớt mỉm cười.
“Đầu tiên, tôi và mẹ xin gửi lời xin lỗi đến người vợ trước của cha. Mẹ tôi
chưa từng muốn phá hoạt hôn nhân của người khác, nhưng mọi chuyện không
được như ý, khi mẹ và cha tôi chia tay, không ngờ mẹ tôi đã mang thai.
Suốt ba năm, mẹ tôi một mình chịu đựng, vừa ôm tôi vừa đi rửa chén cho
người ta, do mang thao nên bị chủ nhà trọ đuổi đi, không còn chỗ để
nương thân, mẹ vẫn im lặng quyết định sinh tôi ra, nuôi dưỡng tôi”
Từng hàng
nước mắt bi thương rơi xuống gò má Mẫn Tiệp, vẻ đau đớn, áy náy xót xa
đều hiện lên trước ống kinh, tình cảm chân thành ánh mắt tha thiết được
phóng to trên màn hình, ai cũng có thể nhìn thấy những giọt nước mắt
đang đọng lại rồi vỡ òa.
“Sau khi ông nội tìm được mẹ và tôi, mẹ đã từ chối yêu cầu của ông nội nhưng cuối cùng vẫn tạo ra bi kịch. Còn em gái tôi, việc mẹ của Mẫn Nhu qua
đời, tôi và mẹ đều rất khó xử và áy náy, bây giờ tôi thành thật gửi lời
xin lỗi đến Mẫn Nhu.”
Mẫn Tiệp nói xong liền đứng dậy hướng về trước ống kính cúi người thật thấp, ngồi
trước màn hình tivi, Mẫn Nhu có thể thấy đôi vai Mẫn Tiệp run lên, cánh
tay ôm lấy thắt lưng Lục Thiếu Phàm cũng vì vậy mà siết chặt, móng tay
nhọn bấm vào lòng bàn tay.
“Mấy năm qua, mẹ tôi vẫn luôn cố gắng bù đắp cho Mẫn Nhu, cũng bảo tôi sau
này có gì cũng phải nhường em gái mình, vì vậy, cho dù…”
Nói xong
những lời cuối, Mẫn Tiệp khản giọng nghẹn ngào che miệng khóc thút thít. Nước mắt của phụ nữ đúng là vũ khí lợi hại nhất, Mẫn Nhu và Lục Thiếu
Phàm cũng không có bất cứ biểu