
p nói gì, Mẫn Nhu càng cười to, nhưng lại chủ động ôm lấy cổ anh, cô tỏ ra thân mật như vậy anh cầu còn không được.
“Sao lại cười to như thế, anh có gì khiến em vui vậy sao?”
Mẫn Nhu
ngước đầu nhìn vẻ mặt không ngại học hỏi của Lục Thiếu Phàm, cô cố nén
cười, dưới ánh nhìn đầy yêu thương của anh, cô giữ lấy cổ anh, một lần
nữa chủ động hôn Lục Thiếu Phàm, cũng hôn luôn hột cơm bên môi anh.
Hai người
lãng mạn hôn nhau, bày tỏ tình cảm. Lát lâu sau, đôi môi tách ra, Mẫn
Nhu thở hồng hộc tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập, khóe miệng nở nụ
cười hạnh phúc.
“Thiếu Phàm, cám ơn anh..”
Ngón tay dài xuyên qua mái tóc cô, bàn tay mang theo vết chai sạn lướt trên gò má,
bên tai đang ửng đỏ là cánh môi mỏng quyến rũ của anh, bên trong chỉ
nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh.
“Cảm ơn anh vì chuyện gì?”
“Cảm ơn anh vì đã dặn nhà bếp nấu cháo cho em, cảm ơn anh đã vội vàng gấp
gáp đi tìm anh, cảm ơn anh vì em mà mua cổ phần Mẫn thị…”
Bên trong
giọng nói của Mẫn Nhu khó có thể che giấu sự ái mộ của mình dành cho
chồng, hai tay càng ôm chặt cổ Lục Thiếu Phàm. Trước những lời bày tỏ
của cô, Lục Thiếu Phàm không hề có động tĩnh, bàn tay to đang để trên
thắt lưng không khỏi căng ra.
“Chuyện thua mua cổ phần Mẫn thị… không phải anh làm”
Phía trên
đầu, cô nghe tiếng anh thở dài thất bại, giống như thứ đồ mình yêu nhất
bị ai đó đoạt đi, giọng nói mất mác khiến Mẫn Nhu ngồi thẳng dậy, ngẩng
đầu nhìn Lục Thiếu Phàm.
Hai mắt Lục
Thiếu Phàm sáng rực, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt xinh xắn của
cô, giữa hai mắt hơi xuất hiện nếp uốn lồi lõm. Trước sự quan tâm và ngờ vực của cô anh không nhận lời cảm ơn mà quyết định nói thẳng.
“Anh cũng tính mua cổ phần Mẫn thị nhưng có người đã nhanh chân hơn. Sau đó, anh đã cho người đi điều tra, thì chỉ phát hiện đó là một tài khoản
mới, còn người đứng tên thì không phải người chúng ta quen”
Lục Thiếu
Phàm không nói thêm gì nữa, Mẫn Nhu không thể không suy nghĩ, nụ cười
tắt dần, không phải Lục Thiếu Phàm thua mua thì là ai?
Nhớ tới khi
nãy gặp Will và Mẫn Tiệp, còn cả Kỷ Mạch Hằng và Mẫn San, suy nghĩ bất
chợp ập vào đầu Mẫn Nhu, cha của Mẫn San cũng là một trong những cổ đông của Mẫn thị.
Là anh ta sao?
Nếu thật là
anh ta vậy thì anh ta thu mua cổ phần Mẫn thị làm gì? Chẳng lẽ Kỷ thị
muốn tham giao vào việc kinh doanh khách sạn, hay anh ta vì cô…
Mẫn Nhu cũng không dám nghĩ tiếp, cô hít một hơi thật sâu, đẩy Kỷ Mạch Hằng ra khỏi
đầu, trấn tĩnh lại suy nghĩ, ngước đầu cô thấy Lục Thiếu Phàm ngưng mắt
nhìn mình, ánh mắt đầy thâm ý khiến Mẫn Nhu đau lòng ôm lấy anh.
Lục Thiếu Phàm cũng có cùng suy nghĩ như cô sao?
Chỉ là, Kỷ Mạch Hằng làm vậy bây giờ thì có ý nghĩa gì đâu?
Cô cũng không quay lại, anh ta cũng nên từ bỏ, đi tìm kiếm hạnh phúc của chính mình. Giữa hai người chỉ là sai
lầm, tất cả nên để thời gian che đi, không nên cứ giữ mãi trong lòng,
khiến bản thân rơi vào vực sâu đau khổ!
Sau khi tiệc sinh nhật Cơ Tố Thanh kết thúc, Mẫn Nhu nhân lúc rảnh rỗi đi cắt tóc
ngắn lên, phiêu dật mà không phải dễ thương, nhìn cô như tiểu thư khuê
các cùng khí chất dịu dàng điềm tĩnh.
Từ sau khi
mang thai, cô rất khó khăn khi gội mái tóc dài, nên đã thuận lợi cô liền cắt mái tóc đã dưỡng suốt mấy năm qua. Tựa như khi cô rời giường, nhìn
cảnh trời thoáng đãng bên ngoài cửa sổ cô cảm thấy rất khoan khoái, mái
tóc ngắn này để cho tâm trạng cô cũng phần nào tốt lơn.
Trừ việc đi
tới bệnh viện khám thai lần đầu, phần lớn thời gian cô tới chỗ Cơ Tố
Thanh học vẽ, cũng vì chuyện này mà bà Lục trêu ghẹo nói phòng tranh sắp có người kế nghiệp.
Đối với giới hội họa, Mẫn Nhu cũng không quan tâm nhiều, chỉ muốn kiếm một công việc để làm chỗ dựa tinh thần, cô không muốn cả ngày mơ màng ngồi chờ đứa
con ra đời
Chân Ni cũng dọn vào đại viện. Dù là bị ép buộc hay muốn sống chung với Thẩm Tấn
Hàm, thỉnh thoảng Chân Ni cũng chạy sang Lục gua, oán trách Thẩm Tấn Hàm âm hiểm xảo trả, tiểu nhân đắc chí. Nhưng Mẫn Nhu vẫn có thể thấy vẻ
xinh đẹp rực sáng từ mắt Chân Ni, nhìn rõ giữa Chân Ni và Thẩm Tấm Hàm
rất nồng thắm, không còn Thẩm Tấn Hàm yêu đơn phương nữa.
Chân Ni cũng mang thai, so với Mẫn Nhu không hề thua kém, điều đó khiến Thẩm Tấn Hàm càng thêm cẩn trọng. Mỗi lần nhìn thấy Chân NI và Mẫn Nhu nói chuyện,
dáng vẻ giương nanh múa vuốt thì anh liên tục kêu: “Bà cô của tôi ơi, em có thể biết kiềm chế một tí được không”
Điều này lại gây cười cho cả Mẫn Nhu và Lục Thiếu Phàm, so với cuộc hôn nhân bình
lặng giữa họ thì Chân Ni và Thẩm Tấn Hàm lại như “không phải oan gia
không gặp nhau”
“Nhu! Nhu!! Cậu mau xuống đây, mình có tin tốt này”
Mẫn Nhu đang xuống lầu ăn sáng thì thấy Chân Ni hối hả chạy vào biệt thự, trên tay
còn cầm một tờ báo, gương mặt thay vì nói là nở nụ cười mừng rỡ thì rõ
ràng là vui sướng vì người khác gặp nạn.
“Nhu, chúc mừng cậu, xem ra lần này Mẫn thị đã thật sự rớt vào túi cậu rồi”
Mẫn Nhu vừa
xuống tới cầu thang, Chân Ni liền hưng phấn ôm lấy cô, kéo cô tới phòng
khách, không ngừng nghỉ đem mọi tin tức kể cho Mẫn Nhu