
ười vợ trước, còn Mẫn Tiệp là đứa con do người vợ
hai sinh, nói như vậy Mẫn Tiệp là đứa con rơi bên ngoài của ngài đúng không?”
Gương mặt
Mẫn Chí Hải đầy vẻ mệt mỏi và khó chịu. Đám phóng viên càng ép hỏi càng
khiến vẻ mặt ông thâm âm trầm, trên hình ảnh là một toán nhân viên bảo
vệ ào ra đuổi đám chó săn không chịu rời đi. Mẫn Chí Hải thì nghiêm mặt
dưới sự che chở của thư kí liền quay về văn phòng.
Vì thể diện
của Mẫn gia, mấy năm qua Mẫn Chí Hải cực lực che giấu. Hôm nay một cơn
hồng thủy trong chớp mắt ập tới, hoàn toàn không hề báo trước, nó là một đòn trí mệnh không chỉ cho ông mà còn cả Mẫn thị.
Mẫn Chí Hải
vì bảo toàn danh dự Mẫn thị, có thể phụ tình cảm mẹ cô, yêu thì sao cũng vì quyền lợi trước mắt mà cúi đầu, đồng ý thỏa hiệp.
Dù sau này
biết Hồng Lam lừa dối mình thì hối tiếc đã không còn kịp, ông cũng không thể đá được Hồng Lam như quả bom hẹn giờ, đành đứng giữa chịu sự giày
vò giữa một bên là tình yêu một bên là lợi ích gia tộc.
Mẫn Nhu chợt nghĩ tới Diệp Vân Thao, ngày đó ở trước mộ mẹ, cậu cô đã cảnh cáo rất
rõ là ông sẽ không bỏ qua cho Hồng Lam, lúc ấy ông không ngay lập tức
đưa chuyện này ra ánh sáng, chẳng qua vì thời điểm chưa tới, bây giờ
thiên thời địa lợi nhân hòa, làm sao ông bỏ qua cơ hội tốt như thế.
Năm đó, Mẫn
Chí Hải vì danh vọng lợi ích của Mẫn thị mà hủy diệt mẹ cô. Bây giờ,
Diệp Vân Thao vì mẹ cô mà hủy diệt những thứ mà cả đời Mẫn Chí Hải muốn
bảo vệ.
“Theo một nguồn tin cho biết, Mẫn gia trước sự ảnh hưởng của những tin đồn cổ phiếu đã rớt khỏi vị trí đầu, giá cổ phiếu của các đối thủ cạnh tranh
không ngừng rớt xuống..”
Ở đại sảnh,
người dẫn chương trình tường thuật lại như thật, phối hớp với biểu hiện
khoa trương đã cho thấy một điều – Mẫn thị đang trong tình cảnh khó
khăn, các mua cổ phiếu càng thêm run sợ, muốn bán gấp cổ phiếu trong
tay, điều này khiến cho giá cổ phiếu Mẫn thị càng rớt giá.
“Nhu, nếu Mẫn thị thật sự rớt xuống, thì những cổ phần trong tay cậu không phải đều mất hết sao?”
Mẫn Nhu cười liếc nhìn Chân Ni, cô cầm remote tắt tivi, đứng dậy đi vào phòng ăn sáng đã chuẩn bị sẵn, trong lúc đi nới lớn.
“Số
cổ phần trong tay mình là cổ phần gốc, không được lưu thông trên thị
trường chứng khoán, nên dù có rớt giá thì tổn thất đối với mình cũng rất nhỏ”
Ngồi xuống bên bàn ăn, Mẫn Nhu cầm nĩa mỉm cười nhìn Chân Ni mặt mặt tiếc rẻ ngồi xuống, nói thêm:
“Hơn nữa mình tin vào năng lực của cha, ông ấy sẽ không trơ mắt nhìn Mẫn thị sụp đổ đâu”
Cho nên, lúc này cô cứ thong thả ăn bữa sáng, hưởng thụ cuộc sống không cần vì hoàn
cảnh khó khăn của khách sạn mà loay hoay đến bể đầu sứt trán.
“Mình tính đi tới phòng tranh, cậu có muốn đi không?”
Kể từ khi
Chân Ni mang thai, cô liền vạch rõ giới tuyến với công việc, Thẩm Tấn
Hàm khuyên can mãi mới chịu ở nhà dưỡng thai, nghỉ ngơi vài ngày liền
đứng ngồi không yên. Thẩm Tấn Hàm liền để Chân Ni vào bệnh viện làm y tá phụ anh, nhưng nghề này Chân Ni không hứng thú, chỉ chịu được ba ngày
câu cá hai ngày quăng lưới.
Mẫn Nhu cũng suy nghĩ trong bệnh viện có chức vị như vậy sao, ngay cả Chân Ni cũng
cùng suy nghĩ, thậm chí tiền lương của Chân Ni cũng không cần nộp thuế,
trực tiếp lấy từ túi Thẩm Tấn Hàm không phải sao?
“Cậu đi học vẽ, mình đi làm gì, không đi”
Chân Ni nhàm chán thở dài, đánh giá những vật trang trí trong nhà, không nhanh không chậm tùy ý nói:
“Cậu muốn thoái ẩn làm họa sĩ sao? Trước kia chưa từng nhìn thấy cậu vẽ, nếu như thật sự muốn kiếm việc để làm không bằng vào Mẫn thị đoạt chức chủ
tịch, làm hco hai mẹ con để tức chết, tiện thể đổ chức giám đốc kinh
doanh cho mình làm”
Tiếng dao
nĩa chạm vào chiếc dĩa hoa mẫu đơn phát ra âm thanh leng keng, Mẫn Nhu
ngước nhìn dáng vẻ nịnh nọt của Chân Ni, bất đắc dĩ cười than:
“Đi
qua tất cả mọi chuyện mình thấy rất mệt mỏi, lúc này chỉ muốn sống vì
bản thân. Việc mặc âu phục mang giày cao gót, trở thành thành phần tri
thức có lẽ là ước mơ ban đầu của mình, nhưng ước mơ năm đó đã bị năm
tháng hòa tan, mình chỉ muốn tự do tự tại làm theo ý mình, vẽ tranh là
lựa chọn tốt nhất”
“Xem ra mình không thể mơ làm tổng giám đốc rồi”
Chân Ni ỉu xìu dựa vào lưng ghế, vẻ mặt ai oán nhìn Mẫn Nhu. Mẫn Nhu sực nhớ gì đó không khỏi hỏi:
“Mấy ngày nữa hai người kết hôn rồi, mọi việc đã chuẩn bị xong chưa?”
Đang vui vẻ
vì lộ đường vỏ của người khác trong chớp mắt lại như khinh khí cầu bị xì hơi, hai mắt cụp xuống, ủy khuất nhìn Mẫn Nhu, không quên cố nặn ra hai hàng lệ.
“Nhu, mình có thể đào hôn không?
Mẫn Nhu nhướng mày, ánh mắt lướt nhìn Chân Ni, nhẹ nhàng cong môi, bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, thản nhiên đáp:
“Có thể, chỉ cần người đàn ông của cậu đồng ý”
Chân Ni như ý thức được điều gì đó, nuốt nước miếng xuống, mở to mắt nhìn Mẫn Nhu
giảo hoạt đang chớp chớp mắt, cô tính đẩy lui ghế kiếm đường bỏ chạy thì cổ váy liền bị ai đó tóm lấy.
“Ni Ni, xem ra anh quá coi thường xem rồi, nếu không mới để em suy nghĩ bậy bạ mắc bệnh sợ hãi trước khi kết hôn”
“Anh không phải đi làm sao?”
Chân Ni cười mỉm quay lại, nhìn nhướng mày,