
án đã quá rõ, chắc chắn là không, cô
sẽ không cho Lục Thiếu Phàm làm thế, nhất là chuyện sẽ ảnh hưởng đến con đường chính trị của anh.
Mẫn Tiệp và
Will phối hợp thật ăn ý, quả thật có thể hù được người khác. Mẫn Nhu bây giờ cũng đang rất đấu tranh, càng quan tâm ai đó sẽ càng bối rối chính
là nói cô.
Vì quá quan
tâm, nên cô rất dễ bị Mẫn Tiệp và Will bức vào ngõ hẹp, trong đầu chỉ
nghĩ đến những hậu quả mà Lục Thiếu Phàm gánh chịu, không dùng lý trí để tự suy nghĩ. Mãi đến khi có tiếng gọi vang lên, lí trí đang bay xa của
cô mới phục hồi.
“Lục phu nhân, đây là cháo tổ yến, mời cô dùng”
Mẫn Nhu nhẹ
nở nụ cười, nói cảm ơn. Nhân viên cũng nhận ra không khí giằng co giữa
hai bên, lo lắng nhìn Mẫn Nhu, sau đó quay sang hai người đang đứng rồi
bỏ đi.
Mẫn Nhu cũng không có tâm trí đâu để ý tới nhân viên phục vụ, đôi mắt sắc lạnh nhìn
đôi nam nữ, sau đó cầm lấy cháo tổ tiến bắt đầu ăn, hoàn toàn không có
vẻ bất an mất bình tĩnh như vừa nãy.
“Nghe nói Lục thị trưởng yêu vợ như mạng, lại không biết vợ mình là động vật
máu lạnh không chút quan tâm đến sống chết của chồng, thật uổng phí tấm
chân tình của Lục thị trưởng.”
Will xoa xoa cổ tay thở dài, Mẫn Tiệp thì khinh bỉ cô. Mẫn Nhu trừ bình thản cũng
không tỏ ra bất cứ dao động gì, phản ứng như thế cũng ngoài dự đoán của
hai người, đúng như lời Will nói, họ không người Mẫn Nhu lại là người
lòng dạ ác độc.
Mẫn Nhu ăn
xong hai tô cháo, liền cảm thấy rất ngán, cô nhìn hai người đứng trước
mặt mình như đang rất thèm ăn liền nhếch đôi môi đỏ lên:
“Sao thế? Hai người vẫn chưa đi sao, muốn tôi mời hai người ăn cháo sao?”
Ngay từ đầu, cô đã bị Mẫn Tiệp và Will lừa dối, sau khi lấy lại tinh thần suy nghĩ
cẩn thận liền giật mình sáng tỏ. Nhất là Mẫn Tiệp, nếu cô ta nắm được
nhược điểm của Lục Thiếu Phàm, làm gì có chuyện đứng đây phô trương
thanh thế, mà chắc chắn sẽ chạy ngay tới việc kiểm sát!
Huồng hồ,
Mẫn Nhu cúi đầu nhìn tô cháo còn bốc khói, trong lòng thầm đoán, người
kín đáo như Lục Thiếu Phàm làm sao để người khác nắm được thóp. Xem ra,
chuyện Lục Thiếu Phàm thu mua cổ phần Mẫn thị chẳng qua do hai người tự
suy đoán.
“Mẫn Nhu, mày cứ chờ bên kiểm sát tìm tới cửa đi”
Mẫn Tiệp uất hận uy hiếp nói. Mẫn Nhu nhìn gương mặt méo đến xấu xí của Mẫn Tiệp, hai mắt lóe sáng không hề e sợ.
“Vậy tôi sẽ ở nhà chuẩn bị trà ngon, đợi phía bên viện kiểm sát đại giá quan lâm”
Mẫn Tiệp tự
hiểu có nói thêm cũng chỉ tự mất mặt. Mẫn Nhu trước sau không động đậy,
thái độ cứng rắn không dao động, cô ta cũng không muốn phí thời gian,
liền gọi một tiếng Will sau đó trừng mắt nhìn Mẫn Nhu rồi đùng đùng bỏ
đi.
Mẫn Nhu chỉ
hơi đưa mắt nhìn, thấy Will vẫn chưa muốn đi. Cô bình thản nhướng mày,
tính ra lệnh đuổi khách thì nghe tiếng anh ta cười khẽ, khi đi ngang qua ghế sô pha, Mẫn Nhu nghe thấy tiếng cười thâm độc của Will vang lên.
“Cô rất thông minh nhưng đôi khi thông minh quá mức sẽ dẫn đến những kết cục rất thảm”
Bàn tay cầm
chén cháo trở nên căng thẳng, lúc cô nghe thấy lời uy hiếp của Will, thì cảm giác nóng cũng mất đi. Hai mắt nheo lại, trong đầu lặp lại câu nói
của anh ta, sau đó xoay người muốn tìm xem ý anh ta là gì.
Nhưng đập
vào mắt cô không phải là bóng Mẫn Tiệp hay Will mà là Kỷ Mạch Hằng. Kỷ
Mạch Hằng như bóng ma, vô duyên vô cớ như bức tượng gỗ đứng phía sau,
lúc cô xoay lại thì vô tình nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của anh
ta.
Anh ta đã đứng đó bao lâu rồi?
Có phải đã nghe thấy chuyện của cô, Mẫn Tiệp và Will không?
Mẫn Nhu trầm ngâm nhìn Kỷ Mạch Hằng, môi mím chặt. Anh ta thấy cô quay lại nhìn cũng không hề đưa mắt sang chỗ khác, ánh mắt như dính chặt vào gương mặt nhỏ không trang điểm của cô, ánh mắt chăm chú đến mức khiến cô khó chịu
nhíu chặt lông mày.
Tối nay, Kỷ
Mạch Hằng ăn mặc rất trang trọng, bộ tây phục màu đen được may khéo léo, phối hợp áo sơ mi màu trắng, ngũ quan cao ngạo tuấn mỹ, dù nhìn xa hay
gần, người đàn ông này vẫn là tình nhân trong mộng của vô số cô gái.
Cô đã từng
là một trong số những cô gái đó. Cô ngây dại ngồi ở quán cà phê kế bên
Kỷ thị chỉ vì muốn nhìn anh ta một lần, mỗi khi anh ta nhìn sang, cô đều vội cúi đầu, không dám nhìn anh ta.
Lúc này, đổi lại anh ta đứng đó, hai mắt thâm tình quyến luyến nhìn cô, Mẫn Nhu mới
nhận ra cảm giác năm đó của Kỷ Mạch Hằng, bị một người mình không thích
nhìn chăm chú như vậy có phải rất khó chịu?
Mẫn Nhu quay người lại, hai mắt anh ta lóe lên tia sáng, vẻ lạnh lùng không biết khi nào đã mất đi, nhưng cô cũng không nhìn lại, cũng sẽ vĩnh viễn không vì sự dịu dàng của anh ta mà để tâm.
“Kỷ thiếu, thì ra anh ở đây, cha em vẫn chưa được gặp anh, mau đi thôi”
Một giọng nữ thẹn thùng cất lên, Mẫn Nhu nghe hai chữ Kỷ thiếu thì tay múc cháo
khựng lại. Cô cũng đoán được vài lý do Kỷ Mạch Hằng xuất hiện ở đây, sau khi Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng chia tay anh ta cũng nên gặp gỡ người mới
không phải sao?
Dù Kỷ Mạch
Hằng không gấp, thì trưởng bối của Kỷ gia cũng vội, làm sao có thể để
cho con trai trưởng Kỷ gia tiếp tục cô đơn. Nhớ đến sắc mặt chanh