
giờ tôi đều khinh không đụng vào. Chị nói đúng, có Lục
Thiếu Phàm rồi những người đàn ông khác chẳng là gì, huống chi.. chỉ là
tên ngụy quân tử”
Mẫn Tiệp tái mặt, hung ác nhìn chằm chằm Mẫn Nhu, muốn đi lên thì bị luật sư cản
đường, chỉ đành duy trì khoảng cách, nhìn Mẫn Nhu ngồi trong xe mà
nghiến răng nghiến lợi.
“Mẫn Nhu, mày nghĩ mày làm vậy thì Mẫn thị sẽ là của mày sao? Đừng mơ, tao sẽ không để nó xảy ra đâu”
“Vậy tôi cũng khuyên chị một câu, sớm muộn có một ngày, chị sẽ vì sự ngu xuẩn của bản thân mà trả giá đắt”
Cửa sổ xe
chậm rãi nâng lên, ngăn cách bên trong và bên ngoài. Sau khi Liên luật
sư vào xe, tài xế liền nổ máy cho xe chạy đi, còn lại Mẫn Tiệp vẫn đứng
sau xe
Mẫn Nhu quăng mọi phiền não của Will và Mẫn Tiệp ra sau đầu, cô không muốn
tự mình làm bản thân thêm khổ não, khi trở về Lục gia cô vẫn giữ mọi
chuyện trong lòng.
Sau khi Liên luật sư đưa Mẫn Nhu quay về Lục gia an toàn, báo cáo chuyện khởi tố Hồng Lam tham ô công quỹ xong liền rời khỏi.
Mẫn thị có đoàn luật sư riêng của mình, việc viết đơn kiện không cần làm
phiền đến Liên luật sư. Hơn nữa bây giờ Liên luật sư chỉ là luật sư đại
diện cho mình cô, không nên can thiệp quá sâu vào vấn đề kiện tụng, cứ
để cho người được chỉ định làm thay.
Nghĩ vậy, Mẫn Nhu không khỏi nhớ tới chuyện Liên luật sư là luật sư của
Thiều Mỹ, chứng tỏ năng lực không thể khinh thường, khó trách Lục Thiếu
Phàm lại nhờ ông ấy giúp cô chuyện tranh chấp tài sản, còn lần này, Lục
Thiếu Phàm bảo Liên luật sư từ chức.
Lục Thiếu Phàm phòng ngừa rất chu đáo, có lẽ đã sớm tính trước mọi chuyện
xảy ra trong cuộc họp. Hay nói gần hơn, anh vì cô mà tính đến những tình huống xấu nhất, dù để Thiều Mỹ mất đi một luật sư tài năng cũng không
muốn để cô một mình đương dầu với cục diện bế tắc.
Những chuyện Lục Thiếu Phàm cô không hiểu hết, nhưng cô có thể xác định Lục
Thiếu Phàm luôn bảo vệ cô, vì cô mà không hề hối hận nhúng tay vào
chuyện kinh doanh.
“Tiểu Nhu, sao em lại ngơ ngẩn ngồi ở đây vậy?”
Mẫn Nhu lấy lại tinh thần nhìn thấy Lục Thiếu Phàm đứng ở cửa, gương mặt
mệt mỏi biến mất khi thấy cô đưa mắt nhìn sang, trong ánh mắt Lục Thiếu
Phàm lóe lên nụ cười ôn hòa, đem cặp công văn đưa cho người giúp việc
rồi tiến thẳng vào phòng khách.
“Để em lấy giúp anh ly nước”
Mẫn Nhu đau lòng khi thấy vẻ mệt mỏi giữa hai mắt Lục Thiếu Phàm, vừa tính
đứng dậy đi vào bếp thì bị cánh tay Lục Thiếu Phàm níu lại, vây lấy
trong ngực anh.
“Cho anh ôm em một lát…”
Lục Thiếu Phàm chưa bao giờ ôm cô chặt như thế khiến cô muốn dời nửa bước
cũng khó, động tác cứng ngắc, ngoan ngoãn đứng yên trong lồng ngực đầy
mùi bạc hà, trên mặt xuất hiện nụ cười.
“Có phải hành động này của thị trưởng Lục là đang làm nũng không?
“Dĩ nhiên, ai bảo bà xã anh là liều thuốc làm tan mệt nhọc tốt nhất chứ”
Giọng nói Lục Thiếu Phàm đầy vui vẻ mang theo sự thỏa mãn, hai cánh tay ôm
lấy cô không chút nới ra. Cô nhẹ thở dài, anh dễ dàng đem cô để lên đùi, giữ lấy chiếc cằm nhỏ của cô, suy nghĩ nói:
“Hình như có người chọc giận bà xã anh, nếu không sao chẳng thấy em béo lên chút nào thế này?”
Mẫn Nhu cũng đoán được Liên luật sư đã báo cáo chuyện trong cuộc họp hôm
nay cho Lục Thiếu Phàm, cô không rõ luật sư nói chuyện gì, nhất là
chuyện Mẫn Tiệp vu khống cô để thoát tội, liệu Liên luật sư có kể lại
cho Lục Thiếu Phàm không sót một chữ?
Lục Thiếu Phàm nói như đùa, nói nghe kĩ lại cảm thấy anh đang rất khó chịu. Mẫn Nhu dõi theo luồng sáng trong đôi mắt kia, cô không thể phát hiện
ra sự khác thường, trên gương mặt lúc này chỉ có sự sủng ái yêu thương
cô.
Cô không lo Lục Thiếu Phàm sẽ hiểu lầm cô và Kỷ Mạch Hằng hay có mối quan
hệ không rõ ràng với Will, cách nói thanh giả tự thanh có đôi khi cũng
không vững, nhưng vì Lục Thiếu Phàm nên cô không cần giải thích nhiều.
Lúc này, cô chỉ quan tâm cảm xúc Lục Thiếu Phàm, cô không muốn anh đã bận
công sự bên ngoài về nhà còn vì cô mà lo lắng. Đây cũng là lý do khi anh về cô không hề kể cho anh chuyện Mẫn Tiệp gây khó dễ cho cô. Nếu như cô không vui, Lục Thiếu Phàm cũng không khá hơn.
“Dù là vậy, em cũng sẽ không để đối phương thoải mái, theo lão hồ ly lâu như vậy, em cũng học được ít nhiều mà đúng không?”
Mẫn Nhu nghịch ngợm nháy mắt nhìn anh, cô tự hào hất cằm. Lục Thiếu Phàm
cười vui vẻ đáp lại, nụ cười xấu xa khẽ lắc đầu, cắn vào vành tai cô,
mập mờ liếm nhẹ khiến cơ thể cô run lên.
“Thì ra ở trong mắt vợ anh, anh lại là một con hồ ly, lại còn là lão!”
Anh nhíu mày, Mẫn Nhu bị anh nắm thóp không khỏi bối rối, cô ngượng ngùng
nâng người không để bản thân dựa sát vào anh, cười xin tha:
“anh không có già, tuyệt đối không hề già, đàn ông 31 cành hoa, anh chính là cành hoa quý?”
“Hoa quý? Ừ?”
Trong phòng khách, tiếng nam nữ cười đùa lan tỏa, trên ghế salon, hai bóng
người chơi đùa quên mất chuyện sáng nay. Vừa về tới nhà, Bà Lục đã thấy
cảnh này, bà chỉ im lặng lên đầu cười lắc đầu, không quấy rầy cặp vợ
chồng đang chơi đùa.
Lục Tranh Vanh quay về quân đội, Đậu Đậu cũng được trưởng bối Diệp gia mang đi, trong ph