
ểu thư ở dưới lầu.”
Bên trong
hành lang của Kỷ thị, một bóng người xinh xắn đập vào mắt, anh dừng lại
một chút, nhìn lướt qua rồi lập tức bỏ đi ngay.
Mỗi ngày,
Mẫn Tiệp đều đến tìm Kỷ Mạch Hằng, lần nào cũng bị nhân viên tiếp tân
dùng đủ loại lý do đuổi khéo. Khi cô thấy bóng người cao lớn đi ngang
qua thì liền bắt lấy tay anh
“Hằng, em vẫn luôn chờ anh, anh có biết không?”
Biết thì
sao? Giữa hai người lúc này, chẳng lẽ còn gì để nói? Nói dối, lợi dụng,
tiền bạc anh đã sớm đẩy cô ra khỏi thế giới của mình. Lúc ở bệnh viện,
anh đã nói, anh và cô lần này đã kết thúc hoàn toàn!!
Chỉ là, Mẫn Tiệp cứ khăng khăng không chấp nhận!
Vẻ mặt Kỷ
Mạch Hằng lạnh lùng không hề nhìn cô, cũng không để ý đến những ánh mắt
xung quanh mình. Khi anh bước chân đi, Mẫn Tiệp liền ủy khuất mím môi,
vội vàng đuổi theo anh.
“Hằng, anh đừng đi, em có việc muốn nói với anh”
Kỷ Mạch Hằng nhìn Mẫn Tiệp đang chặn đường mình đi, anh cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia trong lòng không hề có chút thương yêu, chỉ có sự
chán ghét tận cùng. Lông mày nhíu lại đi vòng qua Mẫn Tiệp hướng về nơi
để xe.
“Vì
anh, mà cả đời này em cũng không thể mang thai được nữa, bây giờ anh
muốn phủ sạch mối quan hệ giữa chúng ta, Kỷ Mạch Hằng, anh thật không có lương tâm”
Kỷ Mạch Hằng khẽ dừng lại, không hề nhìn tới ánh mắt oán hận của Mẫn Tiệp, giọng nói trầm thấp lãnh đạm:
“Cô đã tự tay phá hủy mối quan hệ giữa chúng ta, bây giờ cô không có quyền trách bất cứ ai”
“Kỷ Mạch Hằng”
Anh không dừng lại, mở cửa xe ngồi vào, lúc đóng cửa anh nghe giọng nói the thé của cô vang lên:
“Anh vẫn còn muốn quay về bên nó sao? Em nói cho anh biết, anh đừng có vọng tưởng”
Tiếng xe
khởi động át đi tiếng Mẫn Tiệp chửi bới. Kỷ Mạch Hằng lạnh lùng nhìn
thẳng về trước, đạp ga, lúc Mẫn Tiệp đuổi tới liền rẽ qua một bên phóng vượt qua cô, để lại cô mãi chạy theo bóng xe.
Tình cảm của hắn đối với Mẫn Tiệp như thế nào ngay cả bản thân cũng không rõ, tình
yêu đã chết đi, oán trách Mẫn Tiệp làm anh đánh mất đi người yêu, lại
phát hiện người mà mình nên oán trách nhất chính là bản thân, trách Mẫn
Tiệp lừa dối nhưng bản thân cũng không thể oán trách ai.
Nhìn dòng xe cộ phía trước, anh cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ tùy tâm sở dục mà chạy, đôi mắt nhìn sang phong cảnh hai bên đường cố gắng bình ổn lại cảm xúc hỗn loạn.
Khi xe chạy tới rạp chiếu phim là chậm lại, anh nhìn những đôi nam nữ xếp hàng trước rạp, bên tai nghe giọng nói ngọt thì thầm.
“Hằng, em sẽ tới Seoul quay phim, biết đâu sẽ được tham gia liên hoan phim Hollywood, anh có đi không?”
Bên trong
phòng chiếu phim, anh ngồi trên ghế đôi mắt nhìn màn hình lớn đang chiếu ra gương mặt quen thuộc, bên trong đôi mắt tĩnh mịch là hình ảnh cô
đang cười.
Cô sinh ra
đã là diễn viên, là ngôi sao giới giải trí, hào quang lóa mắt, nhưng để
có được tiền đồ thế này cô đã trải qua bao nhiêu vất vả mấy ai biết,
trong đó anh cũng là kẻ không biết gì.
Anh không
biết cô vì giúp anh thoát khỏi cuộc khủng hoảng công ty mà làm phát
ngôn, lần nữa đi cự tuyệt việc làm đại diện phát ngôn cho những nơi
khác. Anh không biết cô vì anh mà nhảy vào chốn hang đen đó bị mọi
người coi thường, cũng không biết cô đã bị xa lánh chịu bao nhiêu tủi
nhục.
Anh không biết gì cả, chỉ biết hưởng thụ những giúp đỡ cô mang lại, báo đáp cô chỉ là sự tổn thương và vô tình.
Lúc cô bỏ đi, anh không biết quý trọng, anh nên vì cô mà cảm thấy may mắn, hay vì mình mà đau lòng đến khó thở?
Đi vòng vòng trên những con đường nhộn nhịp, gió lạnh thấu xương thổi vào bộ đồ tây, anh chỉ chạy về trước, đi qua những khu phố phồn hoa, tiếng cười nói
không ngớt là một đoạn đường cô tịch.
Trước kia,
cô hay đi sau lưng anh, cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng anh, khi anh đi quá xa cô đều đuổi theo, anh đi cô cũng đi, anh ngừng cô cũng ngừng.
Bỗng nhiên
quay đầu lại, ngoại trừ những người lạ và bóng đen thì không còn thấy
đôi giày kia, ngẩng đầu lên chỉ thấy cả bầu trời bao la cô tịch không
còn thấy gương mặt tươi cười kia.
Anh khó chịu nhắm mắt lại, đem mọi thất vọng giấu vào đáy mắt, khi mở mắt ra chỉ còn vẻ lạnh lùng, anh nghiêng người tiếp tục di về trước
Mẫn Nhu, vì
sao em không cho anh cơ hội, hãy cho anh cơ hội để anh có thể xoay người lại ôm lấy em, không phải như bây giờ một mình anh phiền muộn,
Yêu quá trễ cho nên ông trời trừng phạt anh, mãi mãi mất đi em, biến mất trong cuộc sống của em.
Trong khoảnh khắc, anh liền nhìn thấy cô, ở phía trước cửa sổ kính, cô cười mỉm, tay xoa bụng, vẻ mặt không hề che giấu niềm hạnh phúc.
Cổ họng khô
khốc khiến anh quên mất nói chuyện, cổ họng lên xuống, mọi âm thanh đều
trở nên vắng lặng, bước chân dừng lại không dám tin.
Cô giống như tinh linh cứu anh ra khỏi vực sâu, xuất hiện trong thế giới xám xịt của anh, thắp sáng sinh mệnh của anh.
Dòng người lui tới ngăn cản tầm nhìn của anh, cô nở nụ cười tựa vào cửa sổ thủy tinh, đôi mắt dịu dàng như đang chờ đợi gì đó.
Anh không tự chủ bước nhanh hơn, đôi mắt lạnh lẽo tĩnh mịch lại trở nên gấp gáp,
xuyên qua đường kẻ vạch