
bé kiềm không được vuốt bộ đồng phục học sinh
qua lớp kính.
Mấy năm sau, cô sẽ có một cặp sinh đôi bì bõm nói, chân bước tập tễn chạy tới, miệng kêu không rõ một chữ: “Mẹ”
Mẫn Nhu đang tự tiêu khiển tự vui sướng thì cảm thấy có ai đó ở phía sau nhìn cô.
Mẫn Nhu nhịn không được tò mò quay đầu lại, nhưng ngoại trừ thang máy
không có ai, cô cũng chẳng nhìn thấy một bóng người
Tống Tử Minh nói anh bị điên, vì một người phụ nữ mà anh từng khinh thường nhất mà phát điên!
Nguyệt Hân cũng chỉ biết thở dài, nếu sớm biết bản thân cần gì thì cũng không đi tới mức không thể quay lại nữa!
Cô nói không sai, tất cả đều không thể quay lại được, cũng không thể trở về những
ngày mà có cô bên cạnh anh, cả đời này cũng không có người phụ nữ nào
yêu anh như cô..
Thực tế vốn là như vậy, bỏ lỡ đi thứ quan trọng…
Khi anh tỉnh ngộ, nhận ra được người trong trái tim mình là ai thì cô đã không còn
cho anh cơ hội hối hận. Cô xoay người bỏ đi một cách kiên quyết, một
cách tuyệt vọng, để lại mình anh trong đêm tối, bị nỗi áy náy và hối hận cắn nuốt làm cho thế giới của anh không còn trọn vẹn.
Bên trong
phòng làm việc, ánh nắng sớm chiếu vào, từng ánh sáng loang lổ trên
gương mặt sa sút của anh. Ngón tay thon dài kẹp chặt điếu thuốc lá còn
sáng lửa, khói mờ mông lung lan tỏa, anh chiếc châm cài áo hình con cá
heo nằm im trên bàn, đôi mắt đen hiện lên vẻ ảm đạm.
Anh nặng nề
rít điếu thuốc, từng luồng khói chập chờn thả ra. Cô biết là do anh tặng nên không hề chần chừ mà trả lại, thậm chí ngay cả cơ hội đặt nó vào tủ cũng không, cô muốn cùng anh cắt đứt mọi dây dưa nhanh thế sao?
Đem tàn
thuốc ném vào trung thùng rác, ngón tay chạm vò chiếc châm cài áo xinh
xắn. Kí ức trôi về đêm tuyết đó, cô dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh,
không phải anh không thấy mà đã coi thường nói.
Khi Mẫn Tiệp rời khỏi anh, anh bài xích bản thân, nhưng đồng thời cũng trừng phạt
người vô tội như cô. Anh ích kỷ muốn người con gái đó bị tổn thương, khi cô cười tươi đến gần anh chấp nhận sự tồn tại của cô, nhưng trái tim
lại vì một người con gái mà loạn nhịp
Khi cô hạnh
nói cá heo là thần bảo vệ tình yêu, đại diện cho tình yêu đến chết cũng
không đổi, lúc đó anh lại nhớ tới lời hứa hẹn của một người con gái,
nghĩ đến cô gái đó anh đã lạnh lùng xoay người bỏ đi, không để ý đến vẻ
đau khổ của cô, dứt khoát bước đi.
Nếu như có
thể trở lại hai năm trước, anh sẽ dẫn cô vào cửa hàng nhất quyết mua
được nó, tự tay đeo lên cho cô, khắc sâu nụ cười lúm đồng tiền của cô
vào nơi sâu nhất của trái tim.
Lòng bàn tay nắm chặt cây châm, mặc cho đau đớn ghim vào tay, gương mặt tiền tụy, nở nụ cười tự giễu.
Nếu như chẳng qua là nếu như, chẳng qua là nếu như…
“Cọc cọc”
Cửa phòng
vang lên tiếng gõ cửa, Kỷ Mạch Hằng thu lại vẻ xót xa, chỉ vài giâu anh
lại trở về với Kỷ Thiếu tổng lạnh lùng cao ngạo, nhưng lòng bàn tay vẫn
không buông châm cài áo đang đâm sâu vào lòng bàn tay.
“Kỷ tổng, đây là chi phiếu chuyển nhượng châm cài áo, mời anh ký tên và xem qua”
Thư ký cũng
nhận thấy bầu không khí áp lực. Từ khi biết vào cửa vẫn duy trì thái độ
cẩn trọng, đem tờ chi phiếu viết vài chục vạn đưa tới trước mặt Kỷ Mạch
Hằng, cung kính chờ đợi, ánh mắt lơ đãng nhìn chiếc hộp nhỏ trên bàn,
không khỏi sửng sốt.
Nếu như anh
ta nhớ không lầm, chiếc hộp này là hộp để chiếc châm cài áo, không phải
đã chuyển đi rồi sao, sao bây giờ vẫn còn ở phòng Thiếu tổng? Anh ta nhớ lại sáng sớm nay nhân viên chuyển phát nhanh có gửi đồ tới thì liền ngộ ra, chẳng lẽ cô gái không nhận?
Vì chiếc
châm cài áo này mà nửa tháng qua Thiếu tổng như kẻ điên đi tìm, còn tới
cửa hàng độc quyền Dior hỏi mượn danh sách khách hàng mua châm cài áo
này từ hai năm trước. Nhiều người còn giữ nhưng không muốn bán, chỉ mới
ngày hôm trước một người bán châm cài áo với giá rất cao nên thiếu tổng
mới mua được.
Thư ký nhìn
Kỷ Mạch Hằng cúi đầu ký tên, chỉ thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng như
băng giá. Anh ta nhớ rất rõ lúc đó Kỷ tổng cầm cây châm cài áo trong
tay mà giống như có được vật báu, đôi môi lúc nào cũng tạo thành đường
thẳng lại cong lên thật kỳ tích.
Bây giờ, cô
gái đó không nhận, không biết trong lòng Kỷ tổng đau khổ đến thế nào.
Nói đến cô gái đó, thư ký không khỏi nhìn Kỷ Mạch Hằng, Kỷ tổng lại đổi
bạn gái nhanh như vậy?
Mẫn Tiệp
tiểu thư thường xuyên lui tới cùng Kỷ tổng hình như cũng chỉ mới ba
tháng. Gần đây Kỷ tổng trốn tránh không muốn gặp, ngay cả kẻ ngốc cũng
nhìn ra được có điều gì bất thường.
Kỷ Mạch Hằng ngừng bút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt tò mò của thư ký, đôi mắt híp lại
khiến thư ký run lên, lập tức cầm tờ chi phiếu đi ra ngoài, lúc đi ra
tới cửa không quên quay lại lấy lòng.
“Kỷ tổng, có cần tôi pha giúp ngài ly cà phê hoặc trà xanh không?”
Kỷ Mạch Hằng cầm lấy áo khoác trên giá áo, đi ra ngoài: “Không cần”
“Kỷ tổng, ngài đi đâu vậy? Bây giờ vẫn còn trong giờ làm”
Thư ký nhìn
cửa thang máy đóng lại, ngại ngùng gãi đầu, đang tính ngồi vào chỗ thì
nhảy dựng lên, hướng về phía thang máy gào to:
“Kỷ tổng, tôi quên nói cho ngài biết Mẫn ti