
cô rất sung sướng, muốn tương
kế tựu kế, gương mặt nhỏ nanh cười tươi, ngượng ngùng quàng tay qua lưng áo của Lục Thiếu Phàm, lúc đó có thể cảm nhận được rõ ràng anh.
“anh yêu, em mặc váy này đẹp không?”
Lục Thiếu Phàm thành thật nhìn Mẫn Nhu, gật gật đầu: “Không tệ, nhưng nên cải thiện một chút, màu đỏ vẫn hợp với em hơn”
Khóe mắt Mẫn Nhu kéo ra, tận lực phối hợp, buông Lục Thiếu Phàm cúi đầu nhìn chiếc váy, cắn môi, uể oải nói: “Rất khó coi a!”
“Rất đẹp, em mặc gì cũng đẹp”
Những lời ca ngợi này lại từ miệng của
một người đàn ông tao nhã nói ra, ko6ng có chút nịnh nọt ngược lại rất
phong độ và tự nhiên.
Thái độ hờn giận của Mẫn Nhu dừng lại,
vui vẻ kéo khóe môi, đôi mắt mở to, bỗng nhiên giữ lấy cổ Lục Thiếu
Phàm, kiễng chân, hôn vào trán anh,
“Anh đối với em tốt nhất”
Lục Thiếu Phàm thản nhiên cong môi, đôi mắt thâm thúy đang bốn bề dậy sóng, đầu ngón tay ấm áp ái muội lui dần xuống dưới: “Không đối tốt với em, anh còn có thể tốt với ai?”
Khóe miệng Mẫn Nhu co lại, may mắt là đưa lưng về phía bà Kỷ nếu không sớm đã lộ tẩy
“Hừ, trước mặt bao nhiêu người cũng không biết chừng mặc, cha mẹ cô không dạy cô lễ nghĩa sao?”
Trước sự chỉ trích của bà Kỷ, trên gương
mặt Mẫn Nhu lộ ra sự lạnh lẽo, không tiếp tục cùng Lục Thiếu Phàm diễn
cảnh thân thiết nữa, tức giận nhìn bà Kỷ, lông mày nhíu lại, bình tĩnh
nói: “Cha mẹ cháu có dạy hay không, bác Kỷ cũng đâu được xen vào, nếu nhàn rỗi quá không có việc gì, bác nên quay về dạy con mình đi”
“Cô…”
“Nếu không còn việc gì, chúng cháu đi trước, chào bác”
Bà Kỷ vẫn chưa kịp giáo huấn Mẫn Nhu, Lục Thiếu Phàm đã mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc của cả hai, ôm chầm lấy
Mẫn Nhu, lễ pháp gật đầu chào bà Kỷ, kéo Mẫn Nhu rời khỏi chiến trường.
Lục Thiếu Phàm che chở cho Mẫn Nhu trong
mắt bà Kỷ càng Mẫn Nhu là thủy tính dương hoa (**), hừ nặng một tiếng,
cũng không còn tâm trí dạo phố, xách giỏ, dậm gót giày thở phì phò bỏ
đi.
(**) Thủy tính dương hoa: Lẳng lơ
Lúc đi qua khúc quanh, Mẫn Nhu giận đến
đen mặt, bên cạnh Lục Thiếu Phàm vẫn ôn hòa, duy trì sự im lặng, nhìn về phía tủ kính xa xa.
Kiềm chế lại cảm xúc nóng nảy, Mẫn Nhu
hút sâu, mới nhớ đến Lục Thiếu Phàm vẫn còn bên cạnh, giương mắt mới
phát hiện anh không nhìn cô mới thoáng an tâm.
“Cám ơn”- Cô buồn bã nói cám ơn, đây cũng không phải chuyện gì đáng hãnh diện ngược lại còn mất mặt.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười êm
ái, nhạt nhạt không hề châm biếm, chỉ là cười, Mẫn Nhu tò mò hơi nhíu
mày, thấy khóe miệng Lục Thiếu Phàm dãn ra nhương mắt nhìn cô.
Không đợi Mẫn Nhu kịp trả lời, bóng người mang theo mùi hương bạc hà biến mất khỏi tầm mắt Mẫn Nhu.
Mẫn Nhu nhìn anh ung dung rời khỏi, trong lòng cảm thấy như vừa trải qua giấc mộng, Lục Thiếu Phàm người đàn ông
này khiến cho cô cảm thấy như ảo ảnh, nhìn không thấu đoán không ra, rất bí ẩn, cô không thể hiểu được.
Cúi đầu mới nhận ra bản thân vẫn còn mặc lễ phục, đồ đạc vẫn còn để trong cửa hàng.
“Mẫn Tiểu thư, cô quay lại rồi, đồ của cô chúng tôi đều đã bảo quản”
Nhân Viên lịch sự dẫn Mẫn Nhu đi vào, lúc đi qua tủ tính, Mẫn Nhu dừng bước.
“Mẫn tiểu thư?”
Người bán hàng khó hiểu nhìn theo mắt Mẫn Nhu, trong tủ kính là bộ y phục hở vai dài đến gối màu rượu đỏ, dưới
ánh đèn của cửa hàng dưới người mẫu cao gầy càng làm cho bộ trang phục
trở nên quyến rũ và thời thượng.
“màu đỏ….”
Trước biệt thự Mẫn gia, hai chiếc xe sang trọng lần lướt đi ra khiến cho khung cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh.
Trên ban công, gió nhẹ lướt qua rèm cửa
sổ, một bóng người núp sau rèm, Mẫn Nhu im lặng nhìn quang cảnh dưới
lầu, mãi đến khi Mẫn Chí Hải rời khỏi cô vẫn không động đậy.
“cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ bị đẩy
vào, dì Lý nhẹ giọng thì t hấy Mẫn Nhu đứng bên ban công, hoàng hồn mờ
ảo chiếu trên tóc cô làm tăng thêm vẻ thanh lịch.
“Nhị tiểu thư”
Mẫn Nhu nghe tiếng động, xoay người lại,
ngũ quan tinh xảo trắng nõn nà sáng rực, khóe môi mở một nụ cười không
rõ ràng, giống như bị ép buộc và rất khổ sở.
“Chủ tịch đã hẹn trước, xe sẽ tới ngay”
“Tôi biết”
Địa vị của Mẫn thị ở thành phố A không
thể coi thường, bữa dạ tiệc kỷ niệm hằng năm này chắc chắn giới nghệ sĩ
tham gia không ít, vài gia tộc lớn thuộc tầng lớp thượng lưu cũng không
bỏ qua, sẽ để vài thành viên trong gia tộc xuất hiện, ngay cả người làm
trong chính phủ vì địa vị của Mẫn Chí Hải mà cũng tham gia.
Khách sạn Lôi Địch là khách sạn năm sao
đầu tiên, dạ tiệc hôm nay được tổ chức ở đó so với mọi năm đều long
trọng hơn, nhất là có phóng viên truyền thông cũng được mời, chính tỏ
trong bữa tiệc này có việc rất quan trọng cần công bố.
Ban đêm, trước cổng khách sạn Lôi Địch xe hơi ngoại nhập không ngừng ra vào, nhân viên tiếp tân chưa hề dừng lại, vội vàng đón khách vào hội trường, trong đó là các danh nhân thường
xuyên xuất hiện trên các tạp chí kinh tế và tài chính.
Chiếc xe Rolls- Royce dừng lại, sườn xe
hoa lệ hấp dẫn chưa kịp bước xuống đã khiến mọi người xung quanh xuýt
xoa không biết là công tử tiểu thư của nhà nào.
“Nhị tiểu thư đã tới nơi!”- Lái xe cung kí