
i liền thấy bầu không
khí trầm lắng bên trong căn biệt thự. Sắc trời bên ngoài tối dần, nhưng
trong phòng lại sáng rực, ngoài trưởng bối lục gia đang ngồi trên sô pha còn có cả Diệp gia, Mẫn Nhu nghi hoặc nhìn Lục Thiếu Phàm.
“Em đi qua đi”
Lục Thiếu Phàm đặt tay lên vài cô, giống như đang khích lệ, khẽ đẩy cô đi vào trong phòng khác, Đậu Đậu cũng bị dì Mai dẫn đi.
Trong phòng
khách, ánh mắt mọi người đều nhìn cô, như đang đánh giá nhưng rồi lại
như nhìn xuyên qua cô nhớ tới ai đó. Mẫn Nhu nhớ đến lời Diệp Vân Thao
nói trong bệnh viện bất chợt lại cảm thấy lo lắng.
Lục Thiếu
Phàm vội vã chở cô về cũng bởi vì chuyện của mẹ cô sao? Còn nữa, là cô
suy nghĩ quá nhiều, họ chẳng qua chỉ là đến làm khách?
“Chú Diệp, dì Diệp, để mọi người chờ lâu!”
Lục Thiếu
Phàm khiêm tốn lễ phép trước sau. Tiếp đó, để Mẫn Nhu ngồi xuống ghế sô
pha trống. Mẫn Nhu cũng nhận ra sắc mặt nghiêm túc và chú tâm của Lục
Thiếu Phàm. Khi cô lễ phép chào hai vợ chồng Diệp gia “Chào chú, chào
dì” thì gương mặt bà Diệp thoáng lên niềm yêu thương, nhưng không thích
cách gọi của Mẫn Nhu.
“Tiểu Nhu, so với việc muốn nghe cháu gọi dì thì dì thích nghe con gọi là mợ hơn!”
Niềm khát
vọng có được người thân từ mộng ảo trở thành thật, cứ như vậy rớt xuống
trước mặt cô. Mẫn Nhu nhận ra, cảm giác sợ hãi xa lạ này vượt xa ngoài
dự kiến của cô, mọi thứ âm thanh như bị ngăn cách khỏi thế giới của cô.
Mẫn Nhu giật mình nhìn Diệp Vân Thao, bên trong suy nghĩ chỉ có một màu trắng xóa.
“Mẹ cháu không phải cô nhi, mẹ cháu là em gái cậu”
Diệp Vân
Thao nhìn vào mắt Mẫn Nhu, ánh mắt sắc bén minh mẫn lóe lên tia nhu hòa, mang theo vẻ phiền muộn sâu sắc, bình tĩnh kể lại câu chuyện cho tất cả mọi người biết sự thật.
Mẹ cô không
phải cô nhi, vì sao dì Lý lại nói mẹ cô là cô nhi? Lúc mẹ cô một mình ở
Mẫn gia chịu bao nhiêu ủy khuất thì những người thân này làm gì?
Với địa vị
của Diệp gia làm sao để mặc con gái mình cho người khác chà đạp, thậm
chí sau khi mẹ cô rời Mẫn gia trước sau đều không thấy ai hỏi han. Trong tuổi thơ của cô chưa từng có kí ức về người Diệp gia, chỉ có mẹ dẫn cô
theo sống cuộc sống cơ cực.
Đừng nói là
mẹ cô là đứa trẻ thất lạc nhiều năm của Diệp gia, dựa vào năng lực cũng
như mối quan hệ của Diệp gia, cô không tin họ không thể tìm được một
người phụ nữ!
Khi người
thân chân thật ngồi trước mắt, Mẫn Nhu mới nhận ra nỗi oán hận đã sớm
che lấp đi niềm vui ban đầu. Nếu như lúc trước Diệp gia chịu ra mặt
giúp mẹ cô như vậy cô cũng không thiếu thốn tình thương của mẹ, cũng
không phải một thân một mình khổ cực sống ở Mẫn Gia?
Nếu cách đây hai mươi năm, Diệp gia đến nhận người thân, cô không biết tâm trạng lúc đó sẽ thế nào, kích động, đau khổ, vui hay giận dữ?
Có lẽ vẻ khó chịu của Mẫn Nhu thể hiện quá mức rõ ràng khiến luồng không khí trong
phòng đông cứng dần, Lục Thiếu Phàm vẫn ôm cô, bàn tay ấm áp nắm chặt
lấy bàn tay nhỏ bé lành lạnh của cô, cô chỉ bình lặng nhìn Diệp Vân
Thao.
“Vậy cậu hãy nói cho cháu biết, khi mẹ cháu gặp khó khăn thì Diệp gia đã ở đâu?”
Giọng nói
lạnh lùng của Mẫn Nhu hé lộ cơn giận đang kiềm chế, dù ở đây đều là
trưởng bối, cô cũng quên hẳn phép tắc, vì bất bình mà không thể mỉm cười chào đón Diệp gia.
Bà Lục tính
xua tan không khí ngột ngạt xung quanh thì bị Lục Tranh Vanh giũ lại,
ánh mắt bảo bà đừng can thiệp vào việc nhà Diệp gia, dù sao có rất nhiều chuyện người bên ngoài không hiểu được!
“Mọi người cứ từ từ nói chuyện, tôi và Chi Quyên có việc xin phép đi lên lầu”
Nhìn Lục
Tranh Vanh và bà Lục bỏ di, Mẫn Nhu cầm ngược tay Lục Thiếu Phàm, ánh
mắt lo lắng nhìn anh. Lục Thiếu Phàm cười nhẹ an ủi cô, không bỏ đi, làm chồng, anh quyết định ở lại ngồi bên cô.
“Tiểu Nhu, cháu có thể hiểu lầm nhưng chuyện không phải như cháu nghĩ đâu…”
“Nguyệt Hoa, chuyện này để tôi nói vẫn thích hợp hơn.”
Bà Diệp thấy Mẫn Nhu không vui liền vội vàng giải thích nhưng bị Diệp Vân Thao cắt
ngang. Diệp Vân Thao thở dài, ánh mắt chân thành nhìn Mẫn Nhu, không hề
lo lắng khi bị cô tra hỏi.
“Mẹ cháu vì muốn lấy cha cháu mà đã cắt đứt mối quan hệ với Diệp gia, vĩnh viễn không thể bước vào cửa Diệp gia”
Mỗi một câu
của Diệp Vân Thao đều khiến Mẫn Nhu rơi vào mê võng, không thể tin vào
những điều mình nghe thấy, mẹ vì muốn lấy cha mà đã cắt đứt với Diệp
gia?
Chẳng lẽ với địa vị và danh tiếng của Mẫn gia khi đó Diệp gia không hài lòng đã
thiếu gia Mẫn thị trở thành con rể? Chẳng lẽ Diệp gia cao ngạo thế sao?
Diệp Vân Thao nhìn ra sự nghi hoặc của Mẫn Nhu, ông trầm giọng nói: “Mẹ cháu trước khi quen cha cháu, ông nội đã giúp mẹ cháu định hôn ước với
con trai của thủ trưởng trong quân khi. Mẹ cháu ở giữa hôn lễ không quan tâm mọi người dị nghị đã đòi từ hôn.”
“Mẹ
cháu chỉ nói là đã có người yêu. Khi đó, ông ngoại cháu đã vội đính ước
với nhà trai trước hai năm, ông cho rằng mẹ cháu sẽ an phận kết hôn
cùng bên nhà trai, không ngờ… mẹ cháu…. Aiz, mẹ cháu chưa từng nói với
bất cứ ai người mà mẹ cháu yêu là ai, có lẽ là sợ ông ngoại đến tìm
người đó gây phiền toái”
Diệp Vân
Thao d