
câu trả lời của cô cũng không tin, lập tức đi đến trước bàn, ghi đơn
thuốc nhân tiện nói:
“Không biết thì tại sao đối với
bệnh tình lại rõ ràng như thế, cô gái, hai người yêu nhau cãi nhau là
chuyện khó tránh, đừng vội trở mặt nói không biết, những lời đó nói ra
sẽ làm tổn thương người khác”
Mẫn Nhu dở khóc dở cười nhận lấy đơn thuốc, bên tai là giọng nói dặn dò hướng dẫn từng bước:
“Mau đi mua thuốc, bệnh tình của
anh rất nghiêm trọng cần truyền nước biển, nếu không sẽ gặp nguy hiểm,
đến lúc đó người đau lòng lại là cô”
“Bác sĩ, tôi nói lại lần nữa, anh ta không phải bạn trai tôi”
Vẻ mặt nghiêm túc của Mẫn Nhu khiến cho
bác sĩ ngạc nhiên. Sau đó ông đưa mắt nhìn về phía người đàn ông nằm
trên giường bệnh, Kỷ Mạch Hằng cũng nghe thấy, từ từ mở mắt ra, hai mắt
đờ đẫn nhìn qua vị bác sĩ, sau đó dán vào người Mẫn Nhu, vẻ mặt biểu thị hai chữ khó chịu.
“Cô ấy không phải bạn gái tôi…”
Một câu của Kỷ Mạch Hằng lại đáng giá hơn mười câu của Mẫn Nhu, thấy bác sĩ lúng túng Mẫn Nhu cũng chỉ bĩu môi.
Cô cầm lấy đơn thuốc, vội vàng đi mua bịch bước biển hòa cùng đường
gluco.
“Nguyệt Hân, anh trai cậu đang ở bệnh viện nhân dân, cậu mau tới đi, tới rồi cứ gọi điện trực tiếp cho anh ta, ừ tạm biệt”
Mẫn Nhu cúp điện thoại, quay lại phòng
cấp cứu, trên tay vẫn cầm điện thoại. Cô liếc mắt nhìn Kỷ Mạch Hằng tiền tụy nằm trên giường, môi mím chặt, đôi mắt thầm lặng nhìn ra cửa, lúc
thấy Mẫn Nhu thì hơi khựng lại, trong mắt mang theo chút tâm tình phức
tạp mà cô đoán không ra.
“Bác sĩ, đây là thuốc do bác sĩ kê, tôi đã gọi điện báo cho người thân, họ rất nhanh sẽ tới, tôi xin phép đi trước có việc”
Lần này Mẫn Nhu không cho bác sĩ thêm cơ
hội mở miệng, giống như tránh ôn dịch, cô sải chân thật dài vội vã rời
khỏi phòng. Bác sĩ quan sát người trên giường bệnh, người đàn ông lạnh
lùng vẫn không hề nhìn ra cửa, ông liền thở dài:
“Nhìn người nhiều năm như thế sao lại trông nhầm được?”
Đôi mắt lãnh đạm của Kỷ Mạch Hằng từ từ gợn sóng, ánh mắt cũng nhìn ra cửa, lúc nghe bác sĩ nói vậy thần sắc không khỏi ảm đạm.
Mẫn Nhu vội
vàng chạy lên lầu. Khi cô đẩy cửa phòng bệnh vào Lục Thiếu Phàm đang
đứng bên cửa sổ, ánh nắng vàng rọi vào người anh. Đôi mắt trầm lắng của
Lục Thiếu Phàm nhìn xuống dưới lầu, lông mi dài hơi cong rũ trên gương
mặt tạo thành những vết cắt. Nghe tiếng cửa, anh liền nghiêng đầu, đôi
mắt dừng lại trên gương mặt ửng hồng do phải chạy gấp của Mẫn Nhu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ngọt ngào.
“Anh chờ lâu rồi đúng không?!! Chúng ta chuẩn bị đi thôi”
Mẫn Nhu điều chỉnh lại hơi thở, tự nhiên đi về phía Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt xinh xắn, nụ cười lúm đồng tiền xuất hiện.
Lục Thiếu
Phàm mặc bộ đồ thun giản dị, bên ngoài khoác chiếc áo màu xám, phía trên cổ áo có một ít lông thú màu trắng, phía dưới mặc quần dài màu sẫm làm
giảm bớt khí chất giỏi giang của con người anh. Dưới ánh mặt trời, nó
mang lại cảm giác ôn hòa và anh tuấn.
Ngón tay nhỏ bé lành lạnh phủ lên bàn tay anh đang để trên bậc cửa sổ, dịu dàng kéo
nó, mười ngón tay đan vào nhau. Mẫn Nhu cười yếu ớt. Khi thấy chiếc cổ
trắng noãn của Lục Thiếu Phàm phơi ra giữa không khí rét lạnh thì lông
mày nhíu lại, buông bàn tay Lục Thiếu Phàm ra.
Bàn tay linh hoạt cởi chiếc khăn choàng màu cà phê trên cổ mình ra, nhón chân, vươn
tay, quấn chiếc khăn mang theo hơi ấm của cô còn lại lúc nãy đeo nó vào
cổ Lục Thiếu Phàm.
“Mang vào thì ra ngoài sẽ không thấy lạnh”
Hài lòng
nhìn thảnh quả của mình, Mẫn Nhu cười rang rỡ, bàn tay mềm mại bé nhỏ
đặt trên vai Lục Thiếu Phàm giúp anh sửa lại quần áo, đầu ngón tay vô
tình chạm vào gò má ấm áp của Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu cười khẽ, lè lưỡi, mắt ngước lên mới nhận ra Lục Thiếu Phàm vẫn im lặng nhìn cô, đôi mắt
thâm sâu âu yếm khiến Mẫn Nhu thẹn thùng bật cười.
“Anh thấy vợ mình rất hiền lành và dịu dàng đúng không? Nếu thế phải giấu em thật kĩ, đừng để người khác lấy mất”
Mẫn Nhu
không ngờ câu nói đùa của cô đáp lại là cái ôm bất ngờ của Lục Thiếu
Phàm, cánh tay dài mạnh mẽ siết chặt lấy cô, giống như muốn giam cô cả
đời trong lòng anh không bao giờ buông ra. Nơi cổ là hơi thở ấm áp ẩm
ướt của Lục Thiếu Phàm cùng giọng nói bỡn cợt của anh.
“Nếu có người đến giành em với anh, bà xã có dao động không?”
Mẫn Nhu
ngẩng đầu, cong môi cười muốn phản bác. Ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài
cửa sổ, nơi này hướng xuống bãi đậu xe bệnh viện. Một chiếc xe màu đỏ
đập vào mắt cô, biển số xe quen thuộc đến mức khiến cô ngẩn người, là xe của cô.
Lục Thiếu
Phàm đứng ở đó bao lâu rồi? Mẫn Nhu hơi hoảng hốt, nhìn cảnh tượng dưới
lầu cô suy nghĩ rất nhiều, trước câu hỏi ngược lại của Lục Thiếu Phàm cô cũng quên mất.
Từ nơi này
nhìn xuống có thể thấy tất cả chiếc xe ra vào cửa bệnh viện, anh đợi cô
sao? Nhưng kết quả khi xe ngừng lại, anh nhìn thấy gì.
Nhìn thấy
người vợ mình trông mong chờ đợi lại cùng người yêu cũ ôm ấp đi vào bệnh viện, hành động mờ ám cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm. Mẫn Nhu ảo não cắn môi, ngầm thở dài, lại càng dùng sức ôm Lục Thiếu Phàm.
Lúc nãy, tâm trạng của