
ây, anh ta có bệnh dạ dày rất nghiêm trọng.
Xem ra đau đến đứng cũng không vững, thật là nặng đến mức nào chứ? Theo tính cách của anh ta, lòng tự ái cao đến
mức không chạm được lại dễ dàng cúi đầu ngã xuống trì khi cơn đau đó quả thật không thể chịu nổi nữa.
Nhìn sắc mặt anh ta càng lúc càng nhợt
nhạt, Mẫn Nhu mở cửa xe ở ghế phụ, gương mặt nhỏ lạnh lùng ngước lên,
nhíu lông mày tỏ vẻ không vui ra lệnh cho Kỷ Mạch Hằng:
“Lên xe đi, nếu anh không muốn ở đây phơi thây”
Nghe những lời khó nghe, không chút nể
mặt của Mẫn Nhu, Kỷ Mạch Hằng cũng không giận dữ như mọi ngày, chân mày
nhíu chặt, đôi mắt sâu thẳm thoáng gợn sóng, không biết là bị cơn giận
làm cho bại não hay sao mà môi mím chặt, nhất định không chịu ngồi vào
ghế phụ.
Sau khi cô đối diện với thái độ lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng thì chút hảo tâm còn sót lại cũng biến mất. Nếu như
người ta đã không có ý tiếp nhận hảo tâm của mình thì cần gì cô phải lặp đi lặp lại dán mặt vào cái mông của người ta chứ?
Trở tay khép cửa xe lại, Mẫn Nhu cũng
không quan tâm đến thái độ bướng bỉnh của Kỷ Mạch Hằng, cô xoay người đi sang đầu xe bên kia. Cô không quên Lục Thiếu Phàm vẫn còn đang chờ mình nha!!
Ngồi vào trong chiếc xe ấm áp, Mẫn Nhu
khởi động xe. Bất ngờ một luồng khí lạnh đột ngột chui vào xe, Mẫn Nhu
kinh ngạc quay đầu. Trong xe cô, một người đàn ông xuất hiện, gương mặt
anh tuấn lạnh như băng, không hề có biểu hiện gì khác lại, cũng không có thái độ hạ mình cầu xin.
“Đưa tôi đến bệnh viện nhân dân, cảm ơn”
Kỷ Mạch Hằng nói hai từ cuối có chút do
dự, có vẻ rất khó khăn để nói ra. Mẫn Nhu nhìn qua kính chiếu hậu có thể thấy vẻ mặt cứng đơ không tự nhiên của anh ta, môi mỉm cười chế giễu.
Cô cũng không trả lời, lái xe vào đường.
Không gian kín mít cực kì yên tĩnh, không khí trầm lắng có thể nghe thấy tiếng hít thở. Mẫn Nhu nhận ra cô và Kỷ
Mạch Hằng không có gì để nói, nếu giữa cô và Kỷ Mạch Hằng còn chút gì đó sót lại có lẽ đây chính là lúc tốt nhất để hình dung – trầm mặc.
Đầu ngón tay trắng nhẹ nhàng nhấn lên cái nút ở đầu xe, tiếng nhạc êm ái vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch,
giọng nam trầm thấp, tiếng nhạc bi ai quanh quẩn trong xe.
“Em từng nói không muốn có ngày anh sẽ biết
Em đối với anh tốt như thế.
Em nói rằng em biết những mất mát của anh.
Không phải chỉ khoan dung thì có thể giải thoát…
…
Cẩn thận ở bên cạnh em.
Bù đắp lại tất cả mọi lỗi lầm
Có lẽ là anh quá ngây thơ
Cho rằng kỳ tích sẽ xảy ra…”
Mẫn Nhu chuyên tâm lái xe, bên tai giọng
hát như xua đi cái lạnh của không khí. Khi tiếng hát chợt dừng lại, Mẫn
Nhu bất mãn nhìn người ngồi ở ghế phụ đang nhắm mắt, sắc mặt Kỷ Mạch
Hằng cực kì khó coi.
“Sao lại tắt nhạt!!”
Qua ba năm, cô lại có thể nói chuyện như
thế với Kỷ Mạch Hằng, ngữ điệu đầy bất mãn và oán trách, không để lại
cho anh ta chút sỉ diễn, không quan tâm đến chân mày đang nhíu chặt liền nhấn nút mở nhạc, bài hát đã chuyển sang bài khác:
“Có một số lời nói ra đã không còn kịp.
Có ai đó là vết chu sa nơi tim.
…
Nhớ đến gương mặt anh, mái tóc anh, em không còn sợ hãi.
Thời gian sẽ trả lời chúng ta.
…
Em nói em quên, không còn đau nữa.
Bởi vì em đã quá yêu anh nên cũng biết
Nên cười và tha thứ.
…
Mẫn Nhu liếc mắt nhìn bàn tay lại muốn
đưa ra tắt nhạc đi, lông mày nhíu lại không vui, sau đó là giọng nói hờ hững của Mẫn Nhu cất lên, xe dừng lại nơi bãi đỗ xe của bệnh viện.
“Tới rồi, anh xuống đi”
Mẫn Nhu rút chìa khóa, bước xuống xe,
không khí lạnh đập vào mặt, cô muốn mau mau đi vào bệnh viện nhưng Kỷ
Mạch Hằng không ngay lập tức ra ngoài, Mẫn Nhu bực bội đi tới, mở cửa xe ra.
“Tới bệnh viện rồi”
Mặc cho Mẫn Nhu hối thúc Kỷ Mạch Hằng
không trả lời cũng không chịu ra khỏi xe. Mẫn Nhu đảo mắt nhìn vào bên
trong xe, gương mặt anh tuấn của Kỷ Mạch Hằng tái nhợt mất sắc, mồ hồi
lạnh chảy dọc theo trán đọng lại nơi cằm dưới nhỏ xuống ghế.
Tay của Kỷ Mạch Hằng ôm lấy bụng, vì đau
mà không thở được, môi khô cằn mím chặt. Cho dù Kỷ Mạch Hằng đau đến tê
tâm liệt phế cũng không chịu phát ra bất kì tiếng rên đau nào.
Mẫn Nhu nhìn thấy vậy, ngẩn người ra một
lúc, không kịp suy nghĩ nhiều liền cúi người kéo Kỷ Mạch Hằng ôm đi ra
khỏi xe. Cô nhẫn nhịn cảm giác khó chịu bài xích trong lòng, kéo anh ta, bước chân loạng choạng đi về phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu không có nhiều bệnh nhân,
Mẫn Nhu cố gắng đỡ Kỷ Mạch Hằng đến giường bệnh. Bác sĩ chạy tới hỏi
thăm tình hình, nhìn dáng vẻ đau đớn của Kỷ Mạch Hằng Mẫn Nhu đành thay
anh ta trả lời:
“Bệnh đau dạ dày của anh ta tái phát, có lẽ là do ăn uống không đứng giờ giấc”
Bác sĩ gật đầu, bắt đầu khám cho Kỷ Mạch
Hằng. Mẫn Nhu liếc nhìn đồng hồ trong tay, đã qua mười phút cô hứa với
Lục Thiếu Phàm. Mẫn Nhu vội vàng bước ra ngoài cửa thì bị bác sĩ gọi
lại:
“Người thân không được rời khỏi đây, phải ở đây chăm sóc bệnh nhân”
“Tôi không phải người nhà anh ta, tôi chỉ thấy anh ta bị té trên đường nên mới đưa anh ta tới bệnh viện”
Giọng Mẫn Nhu cao lên giải thích, nỗi
buồn bực và mất kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt. Nhưng bác sĩ đối với