
nếu anh cảm thấy em chịu thiệt vậy sau này đền đáp em là được”
“Được”
Anh đáp ứng
yêu cầu của cô không hề nghĩ suy, nhìn đám nhân viên đang bận rộn dọn
đồ, cúi đầu nhìn Mẫn Nhu, đang tính nói gì đó lại bị Mẫn Nhu nói trước:
“Đừng lo mà, em sẽ tự về, anh đi nhanh đi”
Tự nhiên giả vờ như không có gì xảy ra, mãi khi Lục Thiếu Phàm vội vàng phóng xe đi
Mẫn Nhu vẫn cảm thấy mất mác hai vai hạ xuống, ai bảo cô muốn làm người
vợ hiền chứ?
Khi Mẫn Nhu quay về Lục gia thì ánh mắt bà Lục cũng dò xét, không thấy Lục Thiếu Phàm liền nhíu mày hỏi:
“Thiếu Phàm đâu? Hai đứa con đi chụp hình cưới mà? Tại sao không cùng về”
Mẫn Nhu để túi xách sang bên, ngồi xuống bên bà Lục, mỉm cười nói: “Thiếu Phàm nhận được điện thoại nói Mục tư lệnh tới, anh ấy phải đi tiếp đón”
“Vì thế mà con để nó đi sao?”
Bà Lục nhìn
cô đôi mắt bất mãn, dường như trách cứ cô không biết giữ chặt chồng
mình, Mẫn Nhu làm bộ như không biết nhép miệng cười đáp: “Con
không muốn vì chút chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc của anh ấy,
hơn nữa anh ấy đi tiếp đón Mục tư lệnh cũng không phải đi chơi, mẹ đừng
trách anh ấy”
Mẫn Nhu nói đến khúc sau giọng lại nũng nịu, bà Lục hất tay nói: “Chuyện đám trẻ các con, bà già này muốn quản cũng không được, tùy con vậy”
Mẫn Nhu sao
không hiểu sự quan tâm của bà Lục nhưng mà muốn giữ được lòng của Lục
Thiếu Phàm không phải là trói chặt anh bên người, Lục Thiếu Phàm cho cô
tự do, cô cũng nên để lại cho anh bầu trời bao la.
Đến khi ăn
cơm xong, Lục Thiếu Phàm vẫn không quên, cảnh vệ bên ngoài báo lại, nói
Lục Thiếu Phàm và Lục Tranh Vanh sẽ không về trong mấy ngày do phải tham gia diễn tập cùng Mục tư lệnh.
Bữa cơm trầm lắng không có mùi vị, bà Lục cũng nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Mẫn
Nhu, vừa vui vừa giận, chỉ đành trấn an cô mấy cô, thấy không có hiệu
quả cũng chỉ biết bất mãn thở dài.
Bên trong
căn phòng to rộng, dưới ánh đèn ấm áp, không khí xung quanh ấm cúng, Mẫn Nhu đóng cửa nhìn những vật dụng vẫn như mọi ngày, tim lại thiếu vắng
gì đó, cảm giác trống rỗng như đang chơi vơi giữa biển khơi.
Tắm rửa, lau khô tóc, ngồi xuống giường, cảm giác có gì đó khác lạ, Mẫn Nhu nghiêng
mắt kéo rèm cửa, đứng dậy đi tới trước cửa sổ, từ từ kéo sang, tiếng xe
chạy thành đoàn cảng để ý càng loạn.
Di động ở
đầu giường bỗng rung lên, cô cũng thoáng giật mình vội vàng chạy tới,
nhìn màn hình với bức hình gương mặt tuấn tú quen thuộc, Mẫn Nhu liền
tỉnh ngộ.
“Em ngủ chưa?”
Nghe thấy
giọng nói thân thiết của Lục Thiếu Phàm, trong lòng Mẫn Nhu lại như có
một luồng nước ấm, khóe miệng cong lên, tựa vào đầu giường, quan sát căn phòng trang hoàng đầy đủ, mới hiểu ra thì ra thứ thiếu đi chính là ban
đêm khi ngủ không có Lục Thiếu Phàm làm bạn.
“Vẫn chưa, còn anh? Bên kia thế nào?”
Cô cẩn thận
hỏi đổi lại anh lại cười, cưới rất sung sướng, Mẫn Nhu tưởng tưởng liệu
có phải ở bên kia anh đang đứng dưới bầu trời đêm, nhìn lên cao cười.
“Cười gì chứ?”
Mẫn Nhu xấu
hổ hỏi lại, người bước xuống khỏi giường, bước chân thong thả đi về phía cửa sổ, chiếc rèm cửa thoáng kéo ra, ánh trăng lạnh lẽo sáng rực chiếu
vào mặt cô, bên tai là tiếng cười thỏa mãn của anh.
“Mấy ngày nữa anh không có ở nhà, em phải chú ý coi chừng bị cảm”
Lục Thiếu
Phàm tựa như ông già, càu nhàu chuyện sinh hoạt của cô, Mẫn Nhu quay đầu nhìn chiếc giường, nghĩ tới mấy ngày nữa chỉ có mình cô tức giận nói:
“Ông Lục à, nếu anh muốn quan tâm em thì mau trở về giám sát, tới lúc đó tránh lại nói em không biết nghe lời”
Bên tai là
tiếng cười buồn của Lục Thiếu Phàm, giọng nói nam tính, hai má Mẫn Nhu
đỏ lên, đang muốn khép cửa sổ lại thì câu nói của anh lại khiến cô giật
mình.
Anh nói: “Bà xã, em có nhớ anh không??”
Tim Mẫn Nhu
đập nhanh, hai tay giữ lấy tấm rèm chặt thêm, ánh mắt nhìn về phía một
vì sao trên trời, lúc nó lên lên hai mắt nheo lại, có nhớ không?
Nhìn lại mỗi một vật trong phòng, có anh giúp cô lau tóc, hình ảnh anh rãnh rỗi xem
tạp chí ngay cả thở cũng chỉ toàn mùi hương bạc hà từ anh.
Cô nhớ anh đáp án này là chắc chắn, nhưng cô không cho anh biết
“Còn anh thì nhớ em, rất nhớ, rất nhớ”
Bên đầu dây kia là tiếng thở dài, Mẫn Nhu không nói chỉ im lặng nhìn bầu trời đêm, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Lục Thiếu
Phàm không có ở Lục gia, cô cũng không cảm thấy ngại ngùng như trong
tưởng tượng, không khí hết sức trầm lặng, bà Lục làm việc đi sớm về trễ, đối với cô cũng hoàn thành chức trách của người mẹ chồng, giữa hai
người cũng không có mâu thuẫn.
Mẫn Nhu nhàm chán sẽ đi theo dì Mai, tưới hoa cỏ trong vườn hoặc đến phòng khách xem tivi, chú ý đến các hoạt động giải trí trong thời gian tính toán cho
tương lai.
Chạng vạng,
Mẫn Nhu nhìn thấy vài người ra vào căn biệt thự trong tay họ xách theo
cái rương, sau đó đặt vào phòng khách, Bà Lục ngồi trên ghế salon, cúi
đầu chăm chú làm gì đó.
Mẫn Nhu đi
vào phòng khách, bà Lục mở rương lấy ra xấp hình để lên bàn trà, một bên để cả chồng thiệp mời đã được bà viết xong lần trước.
“Tới đúng lúc lắm, mau giúp mẹ dán hình vào”
Bà Lục nhìn
Mẫn Nhu, cư