Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329525

Bình chọn: 9.5.00/10/952 lượt.

guy hiểm không ngừng tới gần.

Cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, bên

trong là giọng nói lo lắng của Chân Ni nhưng cô lại không nghe thấy, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe lao thẳng về phía mình, tiếng còi xe cảnh

sát như một tiếng sét nổ tung khiến cho cát bụi bay tứ tung còn cô chìm

đắm trong thế giới mờ mịt.

Thắt lưng cảm giác nặng nề, một lực đạo

mãnh mẽ khiến cô thoát khỏi đường, xoay tròn đầu đập xuống đường, không

nhịn được kêu đau một tiếng.

Những chiếc xe vội vàng chạy qua sát cô,

hai mắt Mẫn Nhu bắt đầu rõ ràng lại, hít thở một mùi nước hoa thoang

thoảng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Gương mặt như được gọt giũa, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, mặc đồ tây mèo đen càng làm tôn thêm dáng người cao

lớn. Mẫn Nhu nghênh đón đôi mắt lạnh lùng kia mà không hề suy nghĩ,

nhanh chóng thoát khỏi ngực anh ta như tránh dịch bệnh, động tác nhanh

chóng dứt khoát.

Ba năm ngày ngày khẩn cầu nhận được cái

ôm, bây giờ cô mới nhận ra cảm giác mừng rỡ khôn xiết đã chết đi tất cả

chỉ như nước chảy qua, bình tĩnh nhớ tới lúc trẻ mình ngu ngốc thế nào

chỉ vì thứ tình cảm đơn phương.

Điện thoại vẫn mở, Mẫn Nhu nghe tiếng kêu của Chân Ni lại vang lên nên liền hướng về điện thoại trấn an nói: “Chân Ni, mình không sao, chỉ là bất cẩn đụng phải người khác, cậu ở công ti đi lát nữa mình sẽ tới tìm”

Cúp điện thoại Mẫn Nhu có thể cảm thấy

ánh mắt lãnh đạm mà nghiêm nghị, nếu là trước kia trái tim cô sẽ đập

loạn, bây giờ bình thản bỏ điện thoại vào túi, chú ý nhìn đèn đường, Mẫn Nhu tính bỏ đi.

“Hằng, sao anh lại chạy nhanh như vậy!”

Giọng nói oán trách dịu dàng vang lên

đằng sau, Mẫn Nhu dĩ nhiên nghe ra là ai, nhưng cô cũng không có tâm

trạng quan tâm đến chị gái, lãnh đạm nhìn đèn đỏ ở trước, chờ đèn xanh

bật lên.

“Hằng, sau khi đi kiểm tra các trung tâm mua sắm xong chúng ta đi Vũ Hoa ăn cơm Tây hay đồ ăn Macao?”

Giọng nói nũng nịu chứng tỏ niềm hạnh

phúc ngọt ngào của cô gái, Mẫn Nhu đứng kế bên nhưng ánh mắt xa xăm, nổi bật lên chỉ còn niềm thương cảm cảnh còn người mất.

Nhìn những tòa nhà cao ốc, thì niềm kiêu

ngạo tự hào hai năm qua đã tan thành mây khói, những tòa cao ốc quen

thuộc chỉ khiến cô nhớ lại đêm rét lạnh đó, đau đớn chờ đợi chỉ vì một

dấu ấn màu đỏ.

Khi tất cả đều trở thành mây khói, cô mới nhận ra ba năm ở bên Kỷ Mạch Hằng không hề có chút kỷ niệm ngọt ngào

nào để gợi nhớ, chỉ còn sót lại nỗi chua xót thất vọng

Đèn xanh sáng lên, trên vằn vạch lũ lượt người đi bộ qua lại, Mẫn Nhu tính nhấc chân đi thì Mẫn Tiệp kinh ngạc kêu lên: “Mẫn Nhu? Hằng, cô ta sao lại ở đây? Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định

muốn tiếp cận anh sao? Không biết đầu óc Lục Thiếu Phàm thế nào mà lại

cưới cô ta làm vợ!!”

Vốn tính không để ý, nhưng vừa nghe ba

chữ Lục Thiếu Phàm thì liền sừng biết, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sa

sầm xuống, xoay người khinh bỉ nhìn Mẫn Tiệp, lạnh lùng nói: “Lục Thiếu Phàm lấy tôi không có lấy chị, chuyện của Lục Thiếu Phàm thì có

có vấn đề gì với chị sao, nếu ngầm hiểu, Mẫn Tiệp chị cứ tiếp tục sỉ

nhục thì tôi sẽ tố cáo chị tội phỉ báng”

Trên gương mặt Mẫn Nhu bộc lộ sự nghiêm

túc và kiên quyết, hai lưng thẳng đối mặt với Mẫn Tiệp và Kỷ Mạch Hằng,

không hề chịu thua,

“Phỉ báng? Hừ, hôm nay Hằng tới

đây tuần tra, cô cũng xuất hiện ở đây, đừng nói với tôi, cô cũng tới đây tham gia hoạt động gì đó, không cần coi đầu óc của người khác như kẻ

ngu”

Mẫn Nhu quả thật bội phục sức tưởng tượng của Mẫn Tiệp, dường như bất cứ khi nào lúc nào đều có thể gán ghép cô

và Kỷ Mạch Hằng, thái độ cũng không thay đổi: Mẫn Nhu liều chết theo

đuổi Kỷ Mạch Hằng không buông.

Mẫn Nhu bực bội ánh mắt vừa động, trùng

hợp ánh mắt Kỷ Mạch Hằng và cô nhìn nhau, cảm giác lạnh như băng mang

theo sự chế giễu ngầm khiến cô giận quá mà cười, khóe miệng cười cợt,

chỉ nhìn lướt quay Kỷ Mạch Hằng, cằm dưới nâng lên, nghênh đón ánh mắt

mỉa mai của Mẫn Tiệp.

“Cho dù tôi với người đàn ông đi

sau chị tình chưa dứt thì sao, bằng thủ đoạn của chị, ba năm sau có thể

không cần tốn sức mà đem anh ta từ tay tôi đoạt lấy chẳng lẽ, chị cho

rằng một người con gái chưa từng được anh ta để vào mắt lại có thể cướp

anh ta từ tay chị sao?”

Mẫn Nhu không để ý đến một luồng hàn khí

bao lấy mình, cô trút đi cơn giận tích tụ bấy lâu, tất cả đều do người

con gái trước mặt ban ân

Sắc mặt Mẫn Tiệp không ngừng trắng xanh,

gương mặt như nắng của Mẫn Nhu lộ ra nụ cười chế giễu, Kỷ Mạch Hằng thì

sao, một khi anh ta không còn trở thành nhược điểm trí mạng của cô thì

họ nghĩ còn có thể tổn thương cô sao?

“Cô nói vậy là chỉ trích tôi phá vỡ hạnh phúc của hai người sao?”

Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Mẫn Tiệp đầy vẻ không dám tin, đôi mắt đen xinh đẹp long lanh yếu ớt giống như bị ủy khuất.

Nhìn đôi bàn tay to ôm lấy gương mặt lê hoa vũ đái của Mẫn Tiệp vào lòng, Mẫn Nhu tự giễu cợt nhướng mày: “Chị không phá hủy hạnh phúc của chúng tôi, vì ba năm qua chúng tôi chưa từng có cái gọi là hạnh phúc”

Hai mắt Mẫn Nhu cay đắng nghênh đón đôi

mắt gợn sóng của Kỷ Mạch Hằng, không còn như trước đây đầy lo lắng suy


Polly po-cket