
g cong tuyệt mỹ gây nên sức hấp dẫn chết người.
“Nhu…”
Tiếng kêu êm ái của anh khiến cô lấy lại bình tĩnh, thân thể không xương rơi xuống
giường, đôi mắt xinh đẹp mờ ảo, âm thanh ưm rất nhỏ như có như không, vẻ đẹp tinh sảo tuyệt mỹ, vóc người hoàn hảo khiến cô như con mèo hoang
quyến rũ, làm cho người khác vì cô mà đánh mất lí trí.
“Chết tiệt!”
Nghe Lục
Thiếu Phàm đột nhiên nói tục, Mẫn Nhu hoảng hốt ý thức quay về, đầu khẽ
nghiêng, cảnh nhìn thấy khiến cô mặt đỏ tai hồng.
Lục Thiếu
Phàm ngồi ngang trên người cô, ngón tay thon dài như được điêu khắc đang không ngừng đẩy quần áo ngủ của cô, động tác linh hoạt như nước chảy
mây trôi liên tục mà ưu nhã, không hề có chút rối loạn hay gấp gáp.
Thân người
đàn ông cao to trắng nõn xuất hiện trong mắt cô, Mẫn Nhu xấu hổ nhắm mắt lại, bên tai nghe thấy tiếng cười vui vẻ ranh mãnh đầy hài lòng của
anh.
Chiếc quần
ngủ bỗng nhiên bị thả lỏng, Mẫn Nhu kích động nắm chặt lấy ra giường,
ngay cả thở to cũng không dám, tùy ý để bàn tay nóng bỏng của anh lướt
qua chiếc đùi ngọc bóng loáng của cô, cảm giác kích động mãnh liệt khiến cô muốn khép chân lại, thế nhưng anh không chấp nhận liền dùng thân
hình cao to hoàn mỹ của mình chen vào giữa hai chân cô, khiến cô vừa
nóng vừa giận lại chỉ biết đỏ bừng mặt
Ngắm nhìn
đôi môi đỏ mọng đang chu ra dáng vẻ ngây thơ khiến Lục Thiếu Phàm sung
sướng nhíu mày, nhìn cô khó chịu giữ chặt lấy ra giường vẻ quyễn rũ đến
mê người, trong đôi mắt lóe lên chút ganh tị không dễ dàng nhận ra nhưng khi thấy vẻ bất lực của cô thì liền trở nên nhu hòa.
Lồng ngực
rắn rỏi áp sát bộ ngực đầy đặn của cô, cả thế giới của cô như bị một
luồng sáng xâm nhập, cướp đi sự an tĩnh còn sót lại.
“ô.. ô”
Khó chịu
khiến cô lay đầu, mái tóc xõa loạn trên giường, giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rớt xuống gối, chiếc khăn trải giường trắng như tuyết ướt đẫm
nước.
Cánh tay
trắng khôi phục được thả ra liền vòng lấy cơ thể gầy gò của anh, cơ thể
trống rỗng muốn tìm sự an ủi, khi ở phía dưới bị đầu ngón tay thon dài
của anh thăm dò cô không kiềm được nở mở miệng.
“Ừ.. ừ… không… ông xã….”
“Nhu, thả lỏng được không?”
Lục Thiếu Phàm nằm trên người cô, cố nén dục vọng bị cô mê hoặc, giọng nói khàn khàn trấn an nỗi thấp thỏm lo âu trong cô.
Nước mắt che kín hai gò má đỏ ửng, lông mi dài ướt đẫm, cánh môi sưng đỏ không ngừng tràn ra tiếng kêu khó chịu khiến cho người đàn ông trên người dường như không khống chế được…
Nụ hôn nóng
như lửa ở trên môi cô, cùng cô triền miên, hai cánh tay chống hai bên
sườn, để mặc cánh tay mảnh khảnh của cô khóa chặt anh.
“Thiếu Phàm… ông xã à…”
Cô khó chịu
vặn vẹo người, hàm răng trắng vì giận cắn vào anh thật mạnh, anh mỉm
cười đôi mắt đen nhướng lên không hề mất đi sự quyến rũ, nhẹ nhàng vuốt
chóp mủi ửng đó của cô, hai chân để cô được tự to đung đưa đùi
Khi để cô
cảm nhận được dục vông nóng như lửa, cơ thể không xương mềm mại bỗng
chốc cứng ngắn, giữ lấy hai tay của anh, hơi thở dồn dập.
“Nhu, đừng sợ….”
Giọng nói
thả lỏng, an ủi nỗi sợ hãi khẩn trưởng của cô. Mẫn Nhu sợ đến không dám
mở mắt nên không nhìn thấy giữa hàng lông mày của anh vừa thoát đi nỗi
lo lắng.
Thân thể
mảnh mai run lên, Mẫn Nhu theo cảm giác, đầu để trên gối hướng lên hôn
nhẹ lên cánh môi với những đường nét rõ ràng của anh, chủ động làm cho
anh thoải mái không hề e dè, dưới thân đột nhiên bị ép xuống, anh tiến
vào trong cô.
“A!”
Tiếng kêu
thất thanh vang lên trong phòng, ở dưới thân Lục Thiếu Phàm, Mẫn Nhu đau đớn hai lông mày đen nhíu lại, cơ thể như xé ra từng đoạn, hai gò má
đang ửng hồng liền biến mất thay vào đó là vẻ tái nhợt, mười ngón tay ở
sau lưng Lục Thiếu Phàm lưu lại vô số vết cào màu đỏ.
“Đau quá….!”
Mẫn Nhu kêu
gào tố cáo ai đó đắc tội, hai tay chống ở giữa hai người tạo nên một khe hở, nửa thân dưới về đau mà không ngừng đon đưa, muốn tìm cách thoát
khỏi cảm giác đau vạn phần này.
Gương mặt
tuấn tú của Lục Thiếu Phàm tỏ vẻ sợ hãi không dám tin, nhìn vẻ mặt đau
đớn của Mẫn Nhu không có gì là giả tạo, ánh mắt nhìn xuống, kinh ngạc
nhìn vệt máu đỏ không ngừng từ nơi hai người thân mật chảy ra, quên đi
mọi phản ứng.
“Nhu, em vẫn…”
“Lục Thiếu Phàm, anh là tên xấu xa!”
Trước sự
mắng mỏ của cô, anh không giận ngược lại trên gương mặt tuấn tú đang
bàng hoàng còn mang theo niềm vui sướng kể khôn xiết, anh cúi người, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn đã bị nước mắt làm cho ướt đẫm.
“Lục Thiếu Phàm, anh mau ra ngoài đi!”
Đôi tay nhỏ
đánh vào lồng ngực anh như mưa, cô hờn dỗi ra lệnh cho anh, trong đôi
mắt đẹp phong tình vạn chủng có xấu hổ có thẹn thùng lại cho chút lí trí vừa tụ lại hóa thành hư không.
Đôi môi chặn lên cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói, không để ý đôi tay đang đánh
vào mình, dưới thân lại tiến vào, nhưng khi thấy cô sợ hãi nhíu mày quên cả phản kháng, anh đành kiềm hãm cơn dục vọng đang hành hạ bản thân đợi cô thích ứng.
Mái tóc đen
như mực mơ hồ bị mồ hôi thấm ướt, Lục Thiếu Phàm cảm thấy cổ gọng như bị hỏa thiêu, lửa đốt, cảm giác khô nóng, yếu hầu động đậy, đôi mắt như