
gia, nói gì mà tiểu oa
nhi thông minh thích hợp học những cái gì #¥%& - bản lãnh, Nhan Tử
La chỉ cười cười, nha đầu kia hiện tại đúng là tiểu quỷ, nếu còn học mấy cái bàng môn tà đạo, có lẽ không ai khống chế được nó mất.
Một lúc sau, Đỗ mỹ nhân bắt đầu nói bóng gió gì đó về việc xin tiểu nha
đầu về dạy kia, khẩu khí rất cấp thiết. Nhan Tử La lắc đầu, con cháu Kim gia cũng giống Trần gia, đều nuông chiều từ bé, giờ nếu cho lên núi có
lẽ không chịu được. Huống hồ nhà Trần gia cũng không nỡ. Trên mặt Đỗ mỹ
nhân… tràn đầy thất vọng.
Trong tân phòng. Hai người sóng vai nhau nhìn tấm màn đỏ thẫm.
“Ngủ đi, nương tử.” Người nào đó nói.
Giọng nói người nào đó đã tràn phập cơn buồn ngủ: “Kim Tiểu Lục, cảm giác cứ lạ lạ thế nào ấy.”
“Có gì mà lạ?” Người nào đó hỏi.
“Thì… ở gần quá.” Quý Bạch Ngạc nói. Mặc dù đắp chung chăn chung giường, nhưng vẫn thấy lạ lạ.
“Hứ, lúc ở trong rừng cũng không phải chưa từng ngủ chung sao? Giờ lại
còn đỏ mặt như tôm luộc nữa.” Kim Lục Phúc nói, léo kéo chăn trên người, lão nương hắn mà chưa chỉnh hắn xong sẽ không bỏ qua mà, không phải
thực sự viên phòng nhưng lại không phân giường, hiện giờ hắn có thể đoán được cảm giác của tỷ phu hắn năm đó, so với đi tu còn khổ hơn.
“Nhưng đó là vì lạnh mà. Giờ không lạnh, lại còn rất nóng.” Quý Bạch Ngạc nói, trở mình, lật lật tấm chăn.
“Ừ, thôi, đi ngủ đi, nước sôi lửa bỏng cũng phải ngủ.” Kim Lục Phúc cũng xoay lưng trở mình.
Hai người giống một đôi vợ chồng son cãi vã tức giận nhau. Tiểu vợ chồng đã ngủ, lão uyên ương vẫn còn nằm tán gẫu.
“Lão thái bà tại sao vẫn không nghiêm chỉnh vậy?” Lão đầu oán trách.
“Con dâu vào cửa cũng đã là người trong nhà, con dâu thì cũng là con,
tiểu tử kia tưởng là tha con dâu về thì sẽ tha cho hắn sao? Nằm mơ đi!”
Lão thái bà cười gian.
"Không muốn ôm cháu?" Lão đầu hỏi.
"Không phải còn có ngoại tôn sao?" Mỗ lão thái nói: "Giang hồ có thể thay đổi, chứ gia quy không thể sửa nha."
"Ngụy biện, bậy bạ." Dận Chân lão đầu nói, ngẫm lại: "Lão thái bà, chung thân đại sự của Tiểu Lục cũng đã hoàn thành, chúng ta đi nơi nào chơi
đi?”
“Vẫn còn muốn đi. Mới từ Lạc Dương chết nóng trở về. Huống hồ, còn chưa
xem hết trò vui mà.” Lão thái bà cười. “Lão Tứ thế nào cũng đưa nữ tử
người Hồi tới, ta cũng phải nhìn xem ai thắng ai thua đã.”
“Lão thái bà nàng sao bao nhiêu năm rồi mà vẫn như con nít vậy.” Lão đầu thở dài.
“Không tốt sao?” Lão thái thái liếc mắt một cái, tay còn véo nhẹ vào cánh tay lão đầu.
“Thấy tốt sao? Nếu lão đầu tử (ở đây chỉ Khang Hi) còn sống, chắc chắn sẽ mắng nàng không tiến bộ.”
“Nếu lão đầu tử còn sống, đó là điều may mắn.” Nhan lão thái nói, nếu
lão đầu tử còn sống, hai người bọn họ sẽ thay phiên nhau làm hoàng đế.
Nhưng nếu lão đầu tử còn thì sẽ có rất nhiền người quen còn, một nhóm
người già a… Không biết Mi Liễm Diễm đang ở nơi nào…
Lão đầu thở khẽ, cầm tay lão thái thái: “Ngủ đi.”
Sáng sớm hôm sau, Kim Lục Phúc và Quý Bạch Ngạc tới kính trà, hai cặp
lão uyên ương thay nhau nhận trà, ăn xong điểm tâm, vợ chồng Quý gia có
việc gấp nên phải rời khỏi Giang Ninh, còn liên tục xin lỗi thông gia,
không chỉ Quý Bạch Ngạc mà Nhan lão thái cũng có chút kinh ngạc, dù sao
từ thiên sơn vạn thủy mang con tới Giang Nam mà bọn họ cũng không ở lại
lâu.
Thấy bọn họ kinh ngạc, Đỗ mỹ nhân vội cười nói, phải về lo hôn sự cho
hai đứa con trai, cho nên phải rời Giang Ninh sớm, sau khi xong việc bên kia, sẽ sớm trở lại.
Biết bọn họ là nhân vật trong giang hồ, quay đi quay lại như gió, nên
Kim gia cũng không giữ lại, cả nhà cùng ra ngoài cửa lớn tiễn vợ chồng
họ đi xa.
Trở vào nhà, Nhan lão thái nhìn con trai, con dâu, nở nụ cười. Con trai, con dâu vừa mới tân hôn không thể ở mãi trong nhà, phải đi ra ngoài
chào thân thích mới phải, nhạc lão gia, nhạc phu nhân hiện giờ không có ở Giang Ninh, cho nên sai bọn họ tới Trần gia ở Hàng Châu chào hỏi trước.
Quý Bạch Ngạc nghe nói có thể đi Hàng Châu thì rất vui vẻ, còn thuận
tiện hỏi bà bà (mẹ chồng) xem có thể ngắm mưa phùn hay không, bà bà lắc
đầu, mùa mưa phùn đã qua, phải chờ năm sau, Quý Bạch Ngạc có chút thất
vọng. Nhưng đi cùng Kim Tiểu Lục nói Tây Hồ rất đẹp, không có mưa phùn
thì ngắm Tây Hồ là được rồi.
Kim Lục Phúc đi theo lão nương lấy bạc, bảo thê tử trở về phòng thu xếp
hai bộ y phục để thay đổi, còn bản thân thì ngồi trên ghế trong sảnh
đường nghênh ngang.
“Lão nương, người lại có mưu đồ gì thế? Nương vẫn chưa hết giận sao?” Kim Lục Phúc nâng chén trà uống cạn, nhìn thân mẫu.
“Không phải chưa hết giận, mà nhìn nữ tử người Hồi từ biên cương xa xôi
tìm đến, dù không có ý gì thì cũng phải rõ ràng, không thì sẽ rất rắc
rối, không phải sao?” Nhan lão thái hỏi. Lúc đầu mới nghe nói nữ tử
người Hồi, cứ tưởng là Hương phi, nhưng ngay sau đó nhớ ra, không đúng,
Hương phi xuất hiện lúc Càn Long đã là một lão già con cái đề huề… có lẽ không phải.
“Thì có liên quan gì chứ? Đâu phải chuyện của con.” Kim Lục Phúc nhàn
nhã uống trà, một lần nữa cảm khái, làm người tốt thật khổ nha.
“Người là do Tứ ca con đưa tới, lấy