Old school Easter eggs.
Lục Phúc Nhàn Rỗi

Lục Phúc Nhàn Rỗi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323794

Bình chọn: 9.5.00/10/379 lượt.

a chạm với nữ hài tử.”

“Một nữ tử rất kỳ quái, y phục kỳ quái, tên cũng kỳ quái. Hơn nữa, xem

ra, quan hệ giữa Tiểu Lục và nữ tử không… tầm thường, không chừng là đệ

phụ.”

Hoằng Lịch làm đổ ít trà ra: “Đệ phụ?” Thanh âm cao bất thường.

“Nghe ý tứ của Tiểu Lục thì là vậy, nhưng xem ra nữ tử đó không có hứng

thú với Tiểu Lục, quan tâm hắn không bằng cái gọi là đại miêu. À, đúng

rồi, Tứ ca, huynh sai người bắt đại miêu của Tiểu Lục à?” Hoằng Trú hỏi.

"Là gì vậy?" Hoằng Lịch nghi hoặc.

"Tiểu tử chết dẫm này lại gạt người."

Đại miêu, rốt cuộc là vật gì vậy?

Hoằng Trú kể vắn tắt chuyện xảy ra cho Hoằng Lịch nghe, nghe nói khuê

danh của cô gái kia là Tiểu Bạch Ngan, Hoằng Lịch nhịn không được, bật

cười.

Lại nói về hai người kia, chạy rất xa, Kim Lục Phúc ngừng lại dừng lại

trên một nóc nhà, Quý Bạch Ngạc bất mãn nhìn hắn: “Kim Tiểu Lục, sao

ngươi lại không lo lắng cho đại miêu?”

"Đại miêu không có việc gì, ta cố ý nói vậy, nếu không sao cô chịu giúp

ta chứ." Kim Lục Phúc đặt mông ngồi xuống mái nhà, mệt chết đi được.

"Kim Tiểu Lục!" Quý Bạch Ngạc hung hăng trừng hắn, lại lộ ra cặp răng khểnh hù dọa hắn: "Đại miêu đang ở đâu?"

"Ở một chỗ an toàn, cô chờ đó, ta lập tức đi đón đại miêu, sau đó cô theo ta về Giang Nam." Kim Lục Phúc nói.

“Ta sẽ tự đi Giang Nam, ngươi mau đem đại miêu trả cho ta.”

“Cô biết nhà ta ở chỗ nào sao?”

Quý Bạch Ngạc lắc đầu.

“Vậy cô định đi thế nào?” Kim Lục Phúc hỏi tiếp.

Quý Bạch Ngạc nhìn hắn: “Ta đến nhà ngươi làm gì?”

“Con dâu xấu tới gặp cha mẹ chồng a, chẳng lẽ cái này cô… cũng không

biết à? Đỗ mỹ nhân không dạy cô à?” Kim Lục Phúc cười hì hì.

“Đã dạy, đã dạy, nhưng ta không xấu.”

“Nàng xấu hay không cũng không phải chuyện quan trọng, quan trọng là về

cho lão cha và lão nương nhìn, có hiểu không?” Kim Lục Phúc hỏi, nhà này đúng là toàn đầu óc gia cầm. (Từ đoạn này bắt đầu đổi xưng hô của Kim

Lục Phúc nha.)

"Bọn họ cũng không phải là cha mẹ chồng của ta, vì sao ta phải tới cho bọn họ nhìn?”

“Đỗ mỹ nhân đem nàng gả cho ta, ta phải có trách nhiệm với nàng.”

“Không cần.” Quý Bạch Ngạc kiên quyết cự tuyệt. “Mẹ ta nhàm chán như

vậy, ngươi cũng nhàm chán theo à. Còn nói, ở trên núi, ngươi cận kề cái

chết cũng nhất quyết không chịu cưới ta cơ mà.”

“Bây giờ đang ở dưới chân núi, phải dựa theo tình hình cụ thể chứ.” Hắn nói, ra vẻ đương nhiên là phải thế.

Quý Bạch Ngạc đưa tay sờ trán hắn: “Kim Lục Phúc, ngươi không bị bệnh đấy chứ?”

Kim Lục Phúc nghiêng đầu nhìn nàng, thở dài: “Ai nha, người dưới chân

núi chúng ta, ai cũng biết tri ân báo đáp, ơn cứu mạng sẽ lấy thân báo

đáp. Tiểu Bạch Ngan, hôm nay nàng cứu ta, ta chỉ có thể lấy thân báo đáp mà thôi.”

Quý Bạch Ngạc cười, lộ ra cặp răng khểnh càng thêm xinh đẹp. “Mấy ngày

nay ta còn biết người dưới chân núi các ngươi còn có quy củ khác, nam

nhân nhìn thân thể nữ nhân thì phải có trách nhiệm, không phải ngươi còn có trách nhiệm với nữ nhân người Hồi kia sao?”

“Nàng còn nói…” Kim Lục Phúc ra vẻ ủy khuất: “Ta nghe lời nàng xong, cởi hết ra cho nàng ấy nhìn, xem như thanh toán xong. Hơn nữa, chuyện nhìn

thấy đó làm sao quan trọng bằng ơn cứu mạng.”

“Kim Tiểu Lục, vừa rồi không phải ta cứu ngươi, ta cảm giác ngươi bị

người ta đem đi chôn cũng tốt, chẳng qua ta ra tay là vì đại miêu mà

thôi, ngươi đừng tự mình đa tình. Bớt nói nhảm đi, nhanh đi tìm địa miêu về cho ta.”

“Người này ngay cả một chút đồng tình cũng không có, tình ý chúng ta

nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn kém một đại miêu sao?” Kim Lục Phúc hỏi,

trong mắt lóe ra một tia chờ đợi.

Quý Bạch Ngạc gật đầu. =))

Kim Lục Phúc nằm vật xuống, đưa tay vỗ vỗ ngực: "Xong rồi, tự ái bị tổn thương nghiêm trọng."

Quý Bạch Ngạc vươn tay véo má hắn đùa giỡn. Bởi vì người xem không có

hứng thú, Kim Lục Phúc đứng dậy nói: “Nhanh lên, nếu không lát nữa đại

miêu sẽ bi Hoàng thượng tóm mất.”

Để Quý Bạch Ngạc chờ ngoài thành, Kim Lục Phúc nhanh nhẹn chạy về ngõ

Lưu Hải, len lén trèo tường nhảy vào, len lén để lại một mảnh giấy, sau

đó mang đại miêu trèo tường ra ngoài… bởi vì tường rất cao, nên còn tốn

ít sức lực, nhân lúc trời tối đen, lén lút chuồn ra khỏi thành, không

ngừng phi ngựa một mạch về hướng bắc, hơn nữa chuyên chọn đường rừng nhỏ mà đi, giống như là hai người rủ nhau bỏ trốn vậy. Vất vả lắm mới dừng

lại nghỉ ngơi một lát.

"Kim Lục Phúc, Giang Nam là đi về phía bắc sao?" Quý Bạch Ngạc hỏi.

“Nàng không biết Giang Nam là vùng đất nằm ở phía nam Trường Giang sao?” Kim Lục Phúc nhìn nàng một cái: “Tiểu Bạch Nga, đêm khuya nàng cùng với một nam nhân xa lạ đi tới vùng hoang vu kia làm gì?” Khẩu khí như lão

bà của hắn hồng hạnh xuất tường không bằng.

“Không làm gì cả, chỉ tìm cho hắn cái cây để hắn đi vòng quanh chơi

thôi.” Quý Bạch Ngạc nói. Nam nhân dưới chân núi đều háo sắc, mẫu thân

nói không sai.

“Nàng biết Kỳ môn độn giáp thuật sao?” Không ngờ… không ngờ nàng lại biết.

“Cũng không biết nhiều lắm, chỉ một chút thôi.”

"Hắn đi vòng quanh đã bao lâu?"

“Mới có một buổi chiều.” Nàng nói xong, quay sang nhìn hắn: “Trước kia

cảm giác