Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325360

Bình chọn: 10.00/10/536 lượt.

lễ tiết mà thôi.

"Cha có chuyện quan trọng phải xử lý, tạm thời quyết định giao nhiệm vụ

lần này cho em toàn quyền xử lý." Thúy Thiến cười ngọt ngào, trả lời,

giọng nói cũng rất nhẹ nhõm.

Mặc dù nhìn như hời hợt, vẫn làm cho Cơ Liệt Thần có chút nghi ngờ,

nhưng anh không hề nói gì, nhận lấy hành lý của cô, xoay người đi tới

bãi đậu xe.

"Này, đi thôi, anh đón em về."

"Cám ơn anh, Thần!" Thúy Thiến nhón chân, ở trên môi anh ấn xuống một nụ hôn.

Chỉ là nhẹ nhàng vừa chạm vào, rất sảng khoái rời đi, cũng giống như lễ

phép gặp mặt hôn mà thôi. Không đợi Cơ Liệt Thần kịp phản ứng, cô đã tự

nhiên nhẹ nhàng đi ra đại sảnh.

Cơ Liệt Thần nheo đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn bóng lưng chạy nhảy của

Thúy Thiến, trong mắt thoáng qua ánh sáng không dễ dàng phát giác. Lấy xe, Cơ Liệt Thần liền chở Thúy Thiến chạy vào trong thành phố.

Đã qua ăn giờ cơm trưa, sau khi hai người trao đổi, quyết định tìm một

nhà hàng ăn cơm trước, sau khi cơm nước xong, trở lại biệt thự.

Trên đường, hơn một năm không gặp mặt, hai người bắt đầu tán gẫu.

"Vết sẹo trên người đã lành hết chưa?" Cơ Liệt Thần nhàn nhạt liếc Thúy Thiến một cái, hỏi.

Lần đầu tiên Thúy Thiến tới Nam Thành, dường như đối với mọi chuyện nơi

đây lòng đầy tò mò, đang nằm ở trên cửa sổ xe nhìn ra ngoài. Cơ Liệt

Thần đột nhiên hỏi như vậy, cô giống như căn bản không nghe thấy, quay

đầu lại hỏi ngược lại, "Ah? Thần, anh mới vừa nói cái gì?"

"Anh hỏi những vết thương lần trước, có lưu lại vết sẹo không?" Cơ Liệt Thần thoáng cao giọng.

"A. . . . . . Vết sẹo? Sớm lành rồi!" Thúy Thiến không để bụng nói.

Nghe vậy, Cơ Liệt Thần nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhưng không lên tiếng, hoặc như muốn nói lại thôi.

Hiển nhiên Thúy Thiến phát giác, cô khẽ nhướng đuôi mắt hẹp dài quyến rũ, "Thế nào, anh không tin?"

Dứt lời, vì chứng thật mình nói thật, cô dứt khoát nắm T shirt bó sát

trên người mình bắt đầu từ cổ áo tà tà kéo xuống bên dưới nách trái, lập tức lộ ra đầu vai mềm mại trơn bóng, mượt mà trắng muốt.

Giống như lơ đãng cười nói, "Anh xem, lành chưa! Chỉ lưu lại một chút vết sẹo mờ nhạt, không thể mặc váy dây rồi."

Cơ Liệt Thần nhìn lướt qua, cau mày nói, "Cũng một năm rồi, tại sao còn

sẹo? Chờ hết bận chuyện này, anh nhất định tìm cho em một chuyên gia

thẩm mỹ tốt nhất, bảo đảm có thể xóa hết vết sẹo trên đầu vai của em. Để nó thật sự không tốt, em kiên nhẫn chịu đau một chút, giống như anh làm phẫu thuật đổi da năm đó, cam đoan đầu vai của em sạch sẽ không lưu dấu vết."

Thúy Thiến khẽ mỉm cười, bình thản trả lời, "Không cần, giữ lại nó làm kỷ niệm, rất tốt. . . . . ."

Cô nói lời này vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như vết sẹo kia đối với cô thật có một loại ý nghĩa kỷ niệm.

Một giây kế tiếp, dường như Thúy Thiến nhớ đến một chuyện hoàn toàn

không muốn tin, nghiêng đầu trợn to hai mắt tò mò hỏi, "A, đúng rồi,

nghe cha em nói, anh đã kết hôn?"

Cơ Liệt Thần có chút dừng lại, trong nháy mắt giống như nhớ đến bóng

dáng nhỏ nhắn của bà xã mình, trên mặt hiện ra nụ cười vui vẻ.

"Ừm!" Trả lời rất đơn giản, rất dễ dàng, rất tùy ý, cũng rất khẳng định.

Trong nháy mắt đó, móng tay thật dài bấm vào lòng bàn tay, nhưng trên

mặt Thúy Thiến lại tràn đầy nụ cười ngọt ngào, "Chúc mừng anh! Thần,

nhanh dẫn em về đi thôi, em không chờ được nữa, muốn xem một chút, đến

tột cùng Thần ưu tú của em cưới một người vợ thế nào! A, để cho em đoán

trước một chút, nhất định cô ấy là cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, hiền

lành thông minh, xinh đẹp động lòng người!"

Vừa nghe đến ba cụm từ "Dịu dàng ngoan ngoãn", "Hiền lành thông minh", "Xinh đẹp động lòng người", Cơ Liệt Thần có chút đen mặt.

Ách. . . . . . Cái này là Thúy Thiến nói sao? Cũng không thể nói cô vợ

nhỏ của anh rất khó nghe như vậy chứ? Quả thật ba cụm từ hình dung này

hoàn toàn không dính dáng a. . . . . .

Nghĩ như vậy, Cơ Liệt Thần buồn cười không thôi.

Thấy thế, sắc mặt của Thúy Thiến rất chán nản, khẽ quay mặt lại, mang

theo cảm xúc phức tạp nắm bắt thay đổi trên vẻ mặt Cơ Liệt Thần. Sau khi thấy nét mặt anh vui vẻ, cảm xúc vui vẻ không lời nào có thể miêu tả

được, cảm giác móng tay khảm vào lòng bàn tay càng đau thêm. . . . . .

***

Cùng lúc đó, Nam Thành, trên con đường lớn nào đó rợp bóng cây.

Chiếc Rolls-Royce màu đen phiên bản dài, kéo từng trận gió o o từ ngoài cửa sổ thổi vào bên trong xe.

"Heber, đóng cửa sổ xe lại, đừng để cho mợ chủ nhỏ cảm lạnh." Nhiễm

Phương nhẹ giọng căn dặn, vẻ mặt ung dung bình tĩnh, nghiêng đầu mỉm

cười liếc mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ đang kéo chặt áo, khẽ rùng mình một cái.

"Mẹ, thật ra không cần đóng cửa sổ, mẹ say xe mở ra tốt hơn."

"Không sao, mẹ có thể chịu đựng, hơn nữa thân thể của con quan trọng

hơn." Giọng nói của Nhiễm Phương rất bình thản, nhẹ nhàng chậm rãi nhưng mang theo uy nghiêm không cho phép không vâng lời, Lâm Nhược Kỳ gật đầu một cái không nói gì nữa.

Ăn cơm trưa xong, Nhiễm Phương quyết định mua chiếc giường nhỏ cho cháu

tương lai, vì vậy kéo Lâm Nhược Kỳ cùng đi trung tâm thương mại chọn mua giường trẻ nít, Heber và Lynda hộ tống đi cùng.


Lamborghini Huracán LP 610-4 t