80s toys - Atari. I still have
Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Lừa Gạt Cô Vợ Nhỏ Để Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325453

Bình chọn: 9.00/10/545 lượt.

g đúng, lập tức xấu hổ, xấu hổ nói: "Mẹ, cái này What??,

con. . . . . . Không phải cố ý giang bài của mẹ, con. . . . . ."

Phải! Càng tô càng đen!

Lâm Nhược Kỳ rất ảo não, nghĩ thầm không phải mẹ chồng mình nói "Sòng

bạc không có mẹ chồng nàng dâu ….." Sao? Xem ra căn bản không phải

chuyện như vậy a. . . . . .

Aiz, chuyện mẹ chồng nàng dâu chung đụng thật giống như trên TV nói, rất khó sao?

"Không có chuyện gì, mẹ đánh bài để giải trí thôi, chuyện thua thắng

thua thắng thường xảy ra, mẹ sẽ không để ở trong lòng!" Nhiễm Phương

cười trả lời, trên mặt khôi phục vẻ mặt ôn hoà, dường như hoàn toàn

không để ý chuyện này.

Nhưng ngược lại trong lòng Nhiễm Phương có một chút lo lắng, không phải

bởi vì mình bị con dâu thắng bài mất hứng, mà từ việc này nhìn ra, đứa

nhỏ Lâm Nhược Kỳ này dường như không có chút mưu trí, điều này không

biết đối với Cơ Liệt Thần rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu . . . . . .

Như có điều suy nghĩ cau mày, nhanh chóng thu lại vẻ mặt, uống một hớp

trà, sau khi đặt ly trà xuống, bà giơ tay kêu mọi người nói, "Tuyết Phù

trở lại đã thêm một người, như vậy đi, chúng ta thay phiên đánh, người

thua thì đi xuống, mọi người thấy thế nào?"

Bà Tang và Lynda đều gật đầu, "Ừm, ý kiến hay."

Lâm Nhược Kỳ còn lo lắng chuyện mới vừa rồi, trước kia cô khát vọng có

thể cùng người nhà ngồi vây một chỗ nói chuyện phiếm, uống trà, chơi mạt chược, cảm giác đó là một chuyện thật ấm áp hài lòng. Hiện tại nguyện

vọng này thực hiện, cô quá vui vẻ mà quên đi có một số việc ngàn vạn lần không được chạm đến ranh giới cuối cùng, quên đi chuyện vẫn phải chú ý

đến lễ tiết. . . . . .

Cô chỉ sợ quan hệ mẹ chồng nàng dâu bị chính mình làm hỏng, dù sao đó là mẹ của Thần. . . . . .

Nửa ảo não, nửa xấu hổ nói: "Con...hay là con không đánh nữa. . . . . ."

Nhiễm Phương vỗ vỗ bả vai của cô, nói: "Chớ để ở trong lòng, mẹ chồng của con không phải là người hẹp hòi, tiếp tục đánh bài."

Lâm Nhược Kỳ quay đầu, cám ơn cười. . . . . .

***

Đang lúc nhà họ Cơ đắm chìm trong hạnh phúc đã lâu đoàn tụ, nhà họ Lãnh là một trời u ám.

Sau khi Lâm Nhược Kỳ được Cơ Liệt Thần cứu đi, Lãnh Như Phong cũng không trở về nhà, đêm đó ở một quầy rượu uống đến say như chết, cho đến rạng

sáng mới ôm lấy vũ nữ trở lại biệt thự của mình.

Thu Linh lo lắng cho con trai của mình, lo lắng mình hung ác tát tai sẽ

khiến cho con mình làm ra chuyện mất khống chế, vì vậy vừa rạng sáng

ngày thứ hai liền vội vã đi tới nhà con trai.

Mới vừa vào nhà liền gặp được quản gia nhưng không thấy bóng dáng con trai.

"Quản gia, cậu chủ đâu? Còn đang ngủ sao?" Bà vừa đi vào trong phòng khách, vừa nói.

Quản gia trả lời ấp úng, "Ách. . . . . . Cậu. . . . . . cậu, cậu chủ . . . . . ."

Thu Linh cau mày, không vui quay đầu lại, "Tôi hỏi ông cậu chủ đâu rồi, tại sao ông trả lời ấp úng?"

Nhìn thấy vẻ mặt quản gia co quắp, Thu Linh bén nhạy phát hiiện ông ta

có gì không đúng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, chợt ngẩng đầu, tầm mắt

nhìn về phía lầu hai.

Một giây kế tiếp, không nói lời nào, đi giày cao gót lốc cốc lên cầu thang, đi tới phòng ngủ của Lãnh Như Phong!

"Bà chủ, bà chủ. . . . . . Bà chờ một chút. . . . . ."

Thu Linh rất nhanh đi tới trước phòng ngủ Lãnh Như Phong, dùng sức nắm

cửa, cửa đã bị mở ra, đột nhiên một trận gió theo cửa đã mở ào tới, một

mùi vị khó ngửi xông vào mũi. . . . . .

Mùi thuốc lá, mùi rượu, son phấn, mùi nước hoa, các loại mùi khó ngửi

pha trộn lẫn nhau, tạo thành một mùi hôi thối khó có thể hình dung.

Theo phản xạ Thu Linh bịt mũi của mình, lông mày nhíu lại, đè nén tức

giận đi về phía chiếc giường lớn cách mấy mét, dưới chân lại bị vật thể

không rõ ngăn trở.

Bà cúi đầu vừa nhìn, tức giận dễ sợ!

Lại là một cái quần lót hình chữ đinh của phụ nữ, quấn lấy gót giày cao gót của bà!

Thu Linh nhấc chân, chán ghét dùng hai ngón tay lấy ra cái quần lót căn

bản không có thể che đậy thân thể, ném ra thật xa, lần nữa nhìn về phía

giường lớn thì phát hiện bên giường áo khoác, váy, áo lót của phụ nữ bừa bãi. . . . . .

Nhất thời, không nén được tức giận!

Thu Linh hét lớn, " Lãnh Như Phong! Con ngồi dậy cho mẹ!"

Đáng tiếc, người trên giường không nghe thấy lời của bà, vẫn ngủ mê, giống như không nghe thấy.

Thu Linh nổi giận, bước nhanh đến bên giường, níu một góc chăn vén lên. . . . . .

Lập tức lộ ra ba người quấn lấy nhau, nam lỏa thể, cô gái trần truồng!

Nam lõa thể nằm giữa giường, dĩ nhiên là Lãnh Như Phong, con trai của bà!

Hai cô gái bị Lãnh Như Phong ôm một trái ôm phải, nhìn thế nào cũng giống gái nhảy trong quán bar!

Thu Linh tức giận đến cả người phát run, xoay người, tiện tay từ trên

mặt đất lượm một chiếc dép, không để ý hình tượng bắt đầu đánh hai cô

gái !

"Cút ra ngoài cho tôi! Phụ nữ không biết xấu hổ! Đi ra ngoài, đi ra ngoài!"

Cô gái rối rít thức tỉnh, "A. . . . . ." Sau tiếng thét chói tai, lập tức chạy trối chết!

Mới vừa chạy đến nửa đường, nhìn thấy quản gia, hai cô gái quay trở lại nhặt quần áo dưới đất, vừa mặc vừa chạy trốn!

Thu Linh tức giận mắng: "Tất cả đều đi ra ngoài cho tôi! Đê t