
hi vọng duy nhất cho tương lai đã bị
mấy câu này của dì quét sạch hoàn toàn. Khi Giao Vương kể lại, ta mặc dù tâm thần bị tổn thương, nhưng cũng không giấu được nổi lên chút vui
mừng nho nhỏ –bát hoang tứ hải này thì ra còn có một người huyết mạch
tương liên với ta, có quan hệ với nhau, một ngày nào đó có thể gặp nhau, nương tựa vào nhau.
Trong lòng ta hâm mộ Đan Chu có dì để mà dựa dẫm, ủy khuất thương tâm đều có lồng ngực ôm vào ấm áp, ta những tưởng
bản thân là một cô loan, nhưng kỳ thật phụ thân ta vẫn còn, suốt mấy
ngàn năm quen biết người, bây giờ tỉ mỉ nhớ lại, đối với ta chính là tấm lòng một mực yêu thương. Nhưng dì đối với người căm hận vô cùng, bất
luận thế nào cũng sẽ không để hai người chúng ta gặp gỡ.
Tình
duyên giữa người và mẫu thân, vô luận là nghiệt duyên hay là lương
duyên, bây giờ người cũng đã mất rồi, sớm đã không thể nào biết được
chân tướng, chỉ dựa vào lời nói của dì, muốn ta nói ra lời phủ nhận mối
nhân duyên mà mẫu thân dù chết cũng muốn giữ lại, ta thật sự không thể
gật bừa.
Thâm tình tưởng nhớ một người, thề chết không buông, tình cảm như thế này của mẫu thân năm đó, có chút rung động tâm can a. Có lẽ vì dì sớm đã có dặn dò nên lúc ta gặp lại Đan Chu, nàng cũng không khó dễ gì ta, còn
ban thưởng một hộp lưỡi Phượng Tước của núi Đan Huyệt rồi cùng với Thái
tử điện hạ nhàn nhã nói cười vui vẻ suốt ba ván cờ. Lúc cáo từ ra về,
Hồng Oanh phụng mệnh tiễn ta, đi đến cổng Đồng Sơ Điện, nàng như thể
muốn nói lại ngừng, ta thấy nàng bối rối như vậy, thẳng thắn hỏi: “Hồng Oanh có việc gì sao?”
Nàng mấp máy môi, cuối cùng hành lễ, nói: “Tiểu thư nhất thiết phải bảo trọng, việc gì cũng phải cẩn thận.”
Ta bị bộ dạng trịnh trọng thế này của nàng dọa sợ, vạn năm qua lần đầu
tiên có người tôn xưng ta là tiểu thư, không khỏi lùi về sau một bước,
nhưng nàng sớm đã xoay người đi, không thấy bóng dáng.
Ánh trăng
nhàn nhạt, Thái tử điện hạ đi phía trước, ta tinh thần hoảng hốt theo
sát phía sau, không phân biệt phương hướng, đi được khoảng nửa canh giờ, hắn đột nhiên dừng lại, ta không hề phòng bị, lập tức đụng vào lưng
hắn.
Hắn quay đầu lại, gương mặt cực kỳ không vui, nhàn nhạt nói: “Nghe nói Thanh nhi giao du rộng rãi?”
Ta đoán bản thân mới vừa đụng phải lưng hắn, nhất định đã chọc giận hắn
rồi. Chỉ là cũng chẳng quanh co, sờ sờ mũi, nói: “Cơn giận của Thái tử
điện hạ cũng lớn quá rồi đó, chẳng qua chỉ đụng ngài một cái thôi mà.
Đường đường là nam tử, lẽ nào ngay chút sức lực cũng không có?”
Hắn bỗng nhiên vươn người, gương mặt tràn đầy tức giận, chất vấn: “Ly Quang thật sự là một nam nhân tuấn tú?”
Ta gật gật đầu. Các cô nương Giao tộc mười người hết mười đều có tình ý
với vị Điện hạ này, hắn đương nhiên có thể coi là một thanh niên tuấn
tú. Lúc ta sắp trả lời câu hỏi này thì trong chốc lát đột nhiên nhớ tới
một điều, những lời này là ta với dì nói với nhau lúc ở trong điện, tiền điện và hậu điện cách nhau khá xa, thế nhưng hắn lại có thể nghe rõ mồn một, pháp lực của dì cao hơn hắn đến mấy vạn năm, nhưng cũng không hề
phát hiện hắn đang nghe lén?
Bình sinh ta ghét nhất hành vi ám
muội này, thêm nữa việc liên can với Tu La Vương chính là chuyện ta muốn giấu nhất, nhưng lại không khéo bị hắn biết được, lửa giận trong lòng
bốc lên ngùn ngụt, ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Thái tử điện
hạ chẳng phải ở nội điện bồi công chúa đánh cờ sao? Sao lại rảnh rỗi
quan tâm đến chuyện riêng của Thanh Loan? Lẽ nào cảm thấy Thanh Loan với Tu La Vương có quan hệ, tốt nhất là nên từTru Tiên Đài ném xuống?”
Khi ấy ta cũng không biết, lần gặp gỡ này với dì dẫn tới họa lớn trong
tương lai, mà ta khi đó tuổi còn khá nhỏ, cũng không biết đoán lòng
người, cuối cùng dẫn đến một hồi thảm kịch đủ để ta hối tiếc cả đời. Ta
chỉ biết, dưới ánh trăng yên tĩnh, đôi mắt Thái tử điện hạ nhìn ta có
chút khiến người kinh hãi, hắn bước hai bước đến trước mặt ta, nâng cánh tay phải, đầu ngón tay rõ ràng lấp lóe ánh xanh rực rỡ, hắn lớn hơn ta
gần năm ngàn năm, nếu như dốc hết sức lực, một chưởng thôi cũng có thể
khiến ta hồn phi phách tán. Mặc dù ta rất sợ chết, nhưng cũng không muốn chết một cách oan uổng, mắt thấy chưởng lực của hắn tiến đến, tựa như
bản năng, nhắm mắt lại, yên lặng đợi một chưởng của hắn đánh tới.
Nhưng rất lâu sau lại chỉ nghe thấy một tiếng thở dài trên đỉnh đầu, trên
trán chợt lạnh, có cảm giác ấm áp mềm mại, ta đột ngột mở to mắt nhìn,
trước mắt là một cánh mũi thẳng dài, tiếp đó, một đôi mắt mang ý cười
nhìn ta, hắn khẽ cúi người, khóe môi ta lập tức cảm giác được sự lạnh
lẽo mềm mại tương tự.
Ta nhất thời choáng váng, chỉ cảm thấy toàn thân “ầm” một tiếng, giống như bị nổ tung, lập tức từ đáy lòng dâng lên một nỗi sợ hãi hoảng loạn, hai tay dùng lực đẩy hắn ra.
Khóe môi hắn chứa ý cười, thản nhiên nói: “Ta thấy, bắt đầu từ ngày mai Thanh
nhi vẫn là đến Tước La Điện làm chưởng lại đi!” Nói rồi cũng không đợi
ta trả lời, tiêu sái xoay người nhẹ nhàng mà đi.
Ta ngây ngốc
nhìn bóng dáng của hắn một hồi, dùng ống tay áo cực lực chà xát khóe