
ả hai gặp gỡ, lại
giống như ôm trong lòng một bí mật, bị cách đối đãi dịu dàng của hắn
khiến cho dễ dàng mất đi phòng bị, bất giác liền cùng hắn trở nên thân
thiết.
Ỷ vào nuông chìu sinh nũng nịu thì ra là chuyện thế này.
Ta thu lại cảnh giác, nhưng hơn vạn năm nói dối đâu phải là nhất thời chốc lát, lập tức ngẩng cao đầu nhìn thẳng, nghiêm trang nói: “Dì nói thế là thế nào? Thanh Loan chẳng qua đi gần Thái tử điện hạ một chút, nhưng
cũng biết Thái tử điện hạ tương lai chính là tỷ phu của Thanh Loan, sao
lại có thể nảy sinh chuyện mất thể diện như thế?” Trong mắt mang ý buồn
bực, như thể đối với suy đoán của dì cực kỳ tức giận.
Dì cẩn thận nhìn ta một hồi, thầm thở dài một tiếng, vươn tay về phía ta ra, nói:
“Con đứng dậy đi. Đừng trách ta không tin con, hôm nay tỷ tỷ con quay
về, phát tiết một trận, nói là thấy Thái tử điện hạ yêu thích con, ta
cũng biết mặc dù tính khí con không tốt, thích đánh nhau gây họa khắp
nơi, nhưng không phải là đứa trẻ như vậy.”
Thì ra Đan Chu cũng
không phải là hoàn toàn không cảm nhận được. Ta mở to hai mắt, ra vẻ
mười hai phần hiếu kỳ: “Đan Chu biểu tỷ chính là công chúa đẹp nhất
trong điểu tộc, ngày thường xuất chúng không nói, chỉ riêng bộ Ngũ thải
vũ y trên người tỷ ấy cũng cực kỳ trân quý, không biết đã lấy đi trái
tim của bao nhiêu thiếu niên núi Đan Huyệt. Công chúa mỹ mạo như vậy nếu như còn không được Thái tử điện hạ nhìn trúng, ánh mắt của hắn quả thực là sinh ra đã đặt trên đỉnh đầu rồi.”
Bên môi dì mang ý cười, sờ sờ đỉnh đầu ta, nói: “Nghe lời con nói thì rõ ràng vẫn chưa từng thông
suốt, đã hơn một vạn tuổi rồi, lại vẫn cứ như một đứa trẻ. Tình yêu nam
nữ, như vậy theo con, điều gì hấp dẫn người ta nhất?”
Ta không
cần suy nghĩ đáp: “Đương nhiên là lông vũ xinh đẹp cùng tư thái mỹ lệ,
giọng hát êm tai rồi.” Lời này thật sự xuất phát từ tấm lòng chân thật.
Nhưng mấy ngày nay ta lại mơ mơ hồ hồ cảm thấy lời này cũng không hẳn là như
vậy, nhưng lại không thể nói ra chỗ nào không đúng, ánh mắt trông mong
nhìn dì, mong dì có thể giải đáp cho ta một chút.
Dì ôm ngực ho
khan hai tiếng, giống như bị thần tình của ta chọc cười, trách: “Sao mà
bốn trăm năm không gặp, một chút tiến bộ cũng không có? Bốn trăm năm nay thật sự không có nam tử nào biểu đạt tâm ý với con?”
Lời từ chối Thái tử điện hạ bận đó đương nhiên không thể để dì biết, dò xét ruột
gan suy nghĩ, thật sự khiến ta nhớ ra một người, vỗ tay mừng rỡ nói:
“Thật sự có một người.”
Dì nhướng mi khẽ cười, lại khẽ ho khan hai tiếng, nói: “Nói ra để dì thay con xem xét thử.”
Ta có chút cụt hứng: “Dì nếu đã muốn nghe, Thanh Loan nói vậy. Chính là
Thanh Loan hồi đầu mới tới núi Nữ Sàng quen biết một con hổ yêu, hắn
tặng con một con chim nhạn, Ly Quang nói đó là lễ vật cầu thân, đáng
tiếc đã muộn rồi, bị con nuốt vào bụng rồi.”
Dì nghe đến vui vẻ,
gương mặt cuối cùng cũng hoạt bát lên, trêu chọc nói: “Vậy chẳng phải
con đã nhận lời gả cho hắn rồi sao?” Lại hỏi: “Chỉ là Ly Quang lại là ai vậy?”
Trước giờ dì luôn nghiêm khắc, ta lại là một đứa bướng
bỉnh, trước đây mặc dù có lòng muốn cùng dì thân cận, bị dì giáo huấn
mấy câu đã sớm trốn đi nơi khác. Nhưng từ sau khi nghe thấy lời Giao
Vương, trong lòng ta bỗng dưng thương dì một mình khổ cực, dượng đã vong mệnh gần vạn năm, Đan Chu lại luôn có bộ dạng kiêu căng. Núi Đan Huyệt
sự vụ bận rộn, một năm hiếm khi thấy mặt mày dì giãn ra. Hôm nay gặp
lại, thấy dì cũng chưa từng đem oán hận khi xưa mà giận chó mắng mèo
trút trên người ta, lại kính phục dì phẩm hạnh cao quý, bất tri bất giác đã cùng dì thân cận, nói nhiều chuyện thế này.
Phảng phất hơn
vạn năm, ta với dì ngăn cách nhau qua một tầng băng rất dày, muốn thân
cận cũng không có cách, hôm nay ầm ầm tan rã, cốt nhục thân tình, ta cực kỳ mong mỏi đem một vài chuyện trong thời gian hai trăm năm này nói cho dì nghe.
Ta đắc ý lắc lắc đầu, nói: “Chẳng qua là một vài câu,
liền bị con cho rớt rồi. Hôn nhân đại sự, chung quy vẫn là muốn tìm một
người mà con cam tâm tình nguyện a?” Vừa khoa chân múa tay, ra dấu nói:
“Ly Quang chính là Thái tử Giao tộc hiện tại, ngày thường dung mạo…Thanh nhi cảm thấy so với Thái tử điện hạ thì hắn thuận mắt hơn vài phần.”
Đôi má trên gương mặt tái nhợt của dì hơi ửng đỏ, lại ho khan hai tiếng,
nói: “Ta thật không tin, con chắc lại nói xằng rồi. Khắp bát hoang tứ
hải này dì sống cũng đã mấy vạn tuổi, thật sự vẫn chưa gặp qua người nào tuấn tú hơn Thái tử điện hạ.”
Ta thật sự chân chính muốn nói,
Thái tử điện hạ chẳng qua là mặt mày ngày thường xinh đẹp một chút, nói
về thực sự thuận mắt, không chỉ có một mình Ly Quang, mà ngay đến Nhạc
Kha cũng dễ nhìn hơn hắn. Đại thể là ta bị phạt đến núi Nữ Sàng với việc giận dữ đánh Nhạc Kha có liên quan với nhau, nếu lại nói ra, sẽ khiến
dì thêm buồn bực, như vậy thật sự là ta sai rồi.
Ta xua xua tay,
không muốn lại tranh luận với dì nên nói: “Dì có chỗ không biết, nhìn
thuận mắt này với tuấn tú là hai việc khác nhau. Ví dụ như con cùng với
một người qua lại thân thiết, bất luận hắn ở trong mắt n