
ái tử điện hạ, cười nói: “Hồng Oanh tỷ tỷ–“
Nàng lớn hơn ta rất nhiều, chỉ là chúng tiên tử trước giờ dung mạo thanh
xuân, cụ thể lớn hơn bao nhiêu, ta thật sự không biết, nhưng gọi một
tiếng tỷ tỷ, nàng cũng lấy làm vui vẻ. Nàng chăm chú nhìn ta một hồi,
trong mắt chính là sợ hãi cùng vui mừng, tiến lên hai bước ôm chặt ta
vào lòng: “Thanh Loan – Muội sao lại ở đây?”
Trước đây ta chưa từng cảm thấy nàng đối với ta thâm tình nồng hậu, nhưng hôm nay đột nhiên gặp lại, cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng là nha đầu thiếp thân của Đan Chu, ngày trước nhiều lắm là ở sau lưng
nàng ta chỉ điểm ta vài câu, tỷ như lén lút nói công chúa hôm nay tâm
tình không tốt, muốn đi Phượng Dực Nhai giải khuây. Ta nhất định chuyển
hướng, hoặc là ở trong điện ngây ngốc, hoặc là đổi nơi khác đi chơi,
chung quy vẫn là không đi Phượng Dực Nhai rước họa. Trong lòng thực sự
cực kỳ cảm kích nàng ấy.
Nhưng nàng chỉ điểm ta thế này, ta cũng
chỉ cho là nàng thiện tâm, có thể khiến nàng nước mắt ròng ròng, lại ôm
chặt ta vào lòng, cơ hồ nghẹn ngào nói không nên lời, thế này quả thực
có chút ẩn tình.
Chưa kịp nghĩ lại, nàng đã thả ta ra, rất nhanh
lau khô nước mắt trên mặt: “Hồng Oanh hôm nay đột nhiên gặp Thanh Loan,
đã khiến Thái tử điện hạ chê cười. Công chúa đã chờ rất lâu, Điện hạ
mời.”
Thái tử điện hạ trước mặt chúng tiên nga trước giờ nhã
nhặn, lúc này bất quá gật gật đầu, nói: “Đấy cũng là vì tiểu ngốc điểu
này có điểm hòa ái đáng yêu, khó trách khiến Hồng Oanh yêu thương.”
Hồng Oanh liếc ta một cái, trong mắt tràn đầy vẻ vướng bận lo âu, lại hướng
Thái tử điện hạ gật gật đầu, mới dẫn ta cùng Lăng Xương Thái tử hướng
nội điện mà đi.
Trong Đồng Sơ Điện, lá ngô đồng phe phẩy, gió lạnh hiu hiu, trước sân một
người nhàn nhã đứng, mắt phượng uy lẫm, nét mặt đoan cẩn, chắp tay sau
lưng ngẩng đầu nhìn phong cảnh trong điện, nghe thấy tiếng bước chân,
người đó quay đầu nhìn, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt ngưng trọng, như thể
không phải xuất môn du ngoạn, cùng Thiên Đế bàn bạc mối lương duyên giữa hai bên, mà giống như chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, cực kỳ phòng bị.
Ta trốn phía sau Thái tử điện hạ, từ lúc nhìn thấy người, liền cảm thấy
bước đi khó khăn, vui buồn lẫn lộn, trong lòng rối rắm hoang vắng giống
như vạn mã vừa qua, cây cối bị giẫm đạp, nhất thời không tìm được chốn
về.
Thái tử điện hạ cùng người hàn huyên vài câu, sau đó để Hồng
Oanh dẫn đến điện các nơi Đan Chu ngụ lại. Hắn quay đầu thấy ta ngây
ngốc đứng tại chỗ, cau mày nói: “Thanh Loan, còn không nhanh theo?”
Ta như vừa mới tỉnh mộng, người trong điện lại như thể bị kinh hách, lúc
này mới chú ý đến ta đang ở sau lưng Thái tử điện hạ, lẩm bẩm nói:
“Thanh Loan?” Ánh mắt trong giây lát dừng lại trên gương mặt ta, đã
nhanh chóng tiến đến, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Thật sự là Thanh
nhi?”
Ta khom người hạ bái: “Thanh Loan bái kiến dì, mấy trăm năm không gặp, dì vẫn khỏe như xưa?”
Người tự tay đỡ ta đứng dậy, lại trên dưới quan sát ta chốc lát, cảm thán
nói: “Trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành rồi.” Trong mắt tràn ngập
nét vui mừng.
Bốn trăm năm ngờ vực cảm thương, tại giờ khắc này
đều được giải tỏa. Trước đây ta từng nghĩ tới gặp lại dì, nhất định có
rất nhiều oán giận muốn thốt ra, sau đó ở thành San Hô nghe được lời kể
của Giao Vương, lại cảm thấy gặp lại chi bằng không gặp. Đến hôm nay
người đứng trước mặt ta, vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng ta sóng lớn cuồn
cuộn, nhịn không được thăm hỏi: “Thanh Loan thấy sắc mặt dì tái nhợt,
giống như bị thương nặng, lẽ nào núi Đan Huyệt có ngoại địch thâm nhập
quấy phá?”
Nét mặt dì lưỡng lự, Thái tử điện đã có chút không
nhịn được, nói: “Thanh Loan và Đại thủ lĩnh đã lâu không gặp, chi bằng
đến sau? Bổn điện hạ đến phòng công chúa bàn luận kỳ nghệ trước?”
Giờ phút này trong lòng ta rối như tơ vò, nào có tâm tình lại cố kỵ lễ
tiết, khua khua tay về hướng Thái tử điện hạ, thuận miệng nói: “Điện hạ
xin đi trước, Thanh Loan cùng dì nói chuyện, sau đó sẽ tới.”
Dì
khẽ nhíu mày rất khó thấy được, ta chỉ tưởng dì có nhiều bất mãn đối với vị con rể dung mạo sáng láng này, cũng không mấy để tâm, chỉ bồi người
cùng nhau đến tẩm điện.
Có tiên nga tiến đến mang trà bánh, lại
không chút tiếng động lui xuống. Cũng không biết dì nhớ ra điều gì, sắc
mặt bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thanh Loan quỳ xuống.”
Dì
công chính vô tư, núi Đan Huyệt chúng điểu tộc mọi người đều tin tưởng
người. Ta thấy sắc mặt dì không tốt, vẫn thành thành thật thật quỳ
xuống, dì đã thở hồng hộc chỉ vào ta nói: “Thanh nhi, hôm nay con quỳ ở
đây, nói thật cho ta. Con và Thái tử điện hạ…cùng Thái tử điện hạ lẽ nào có tư tình?”
Ta sợ đến nhảy dựng, ánh mắt dì thật sự lợi hại, ta chẳng qua không tuân tôn ti, buột miệng một câu đã để dì nhìn ra sơ hở. Lúc ở ngoài điện người cau mày, thì ra không phải là vì có điểm bất mãn đối với con rể, mà là không hài lòng đối với ta. Nhưng Thái tử điện hạ
ngày thường luôn thu hút ánh mắt người khác, lại đối với ta ôn nhu thân
thiết, hôm đó mặc dù ta gắng sức cự tuyệt hắn, nhưng c